Không biết nàng đã ngủ bao lâu, đến khi thức dậy đã thấy trên người đắp một tấm chăn lớn. Đầu vẫn còn đang choáng váng nhìn ngó xung quanh thì phát hiện Nam Cung Dạ nằm bên cạnh còn ôm chặt nàng không buông. Nàng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua cứ tưởng chừng là như một giấc mơ nhưng tất cả đều là sự thật. Đêm qua không biết đã bị hắn tùy ý dày vò bao nhiêu lượt chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể đều ẩn ẩn đau. Xương cốt như bị vỡ ra mấy khúc đủ biết hắn đã đem nàng lăn qua lộn lại bao nhiêu vòng. Đặc biệt chính là nơi thắt lưng, chỉ cần động một chút sẽ đau đến không chịu nổi. Nam Cung Dạ hắn còn có lương tâm không đây. Thì ra ngày thường đối với nàng ôn nhu dịu dàng tất cả là giả vờ giả vịt. Những tới nghĩ lui thì chính mình hóa ra đã dụng phải sói lớn mới bị hắn một lần ăn sạch sẽ không còn gì.
Lương Giai Mộc nhân lúc hắn chưa tỉnh từ từ né người ra khỏi người hắn. Không ngờ hắn vẫn còn một chút lương tâm trời lạnh như này còn có lòng mặc lại y phục cho nàng. Nàng nhẹ quay người định ngồi lên bỗng nhiên trên cổ tay có thứ gì đó níu lại.
"Trời ạ~ đây là thứ gì."
Giữa cổ tay nàng và hắn từ lúc nào đã có một sợi dây nhỏ nối với nhau. Nàng xem một lượt cũng không biết là làm từ vật gì mà thành. Chỉ biết nó nhỏ bằng một đầu ngón tay út nhưng vô cùng cứng cáp. Lương Giai Mộc loay hoay một hồi cũng không biết làm sao để tháo nó ra, muốn cắt dứt lại càng không thể.
"Nàng đừng phí sức nữa, sẽ không tháo ra được đâu."
"Lợi hại vậy sao? Hả..."
Lương Giai Mộc bỗng giật mình không biết hắn đã tỉnh từ khi nào còn nhìn nàng châm châm. Nàng đưa cánh tay ra phía trước cho hắn xem.
"Đây là thứ gì?"
"Là thứ để trối nàng bên cạnh bổn vương cả đời, về sau đừng nghĩ đến việc chạy trốn."
"Vương gia ngài nghĩ thật đơn giản. Thứ nhỏ này có thể giữ được ta sao?"
Nam Cung Dạ bình thản đáp.
"Không phải nàng đã tháo nữa buổi cũng không tháo ra sao?"
"Ta...ta không tin không hủy được nó."
Chứng minh cho lời nói kia, Lương Giai Mộc thật sự đã miệt mài kiên nhẫn tìm đủ mọi cách và mất nữa buổi vẫn không có biện pháp. Thứ này rốt là quỷ quái gì đây.
"Như thế nào rồi, hửm?"
"Vương Gia, ngài nghĩ kỹ một chút. Cái này thật rất bất tiện cho ngài nha, lúc ăn cơm chẳng hạn."
"Không sao, đến lúc dùng bữa ta sẽ đút cho nàng ăn trước. Chờ nàng dùng xong, ta ăn sau vẫn rất tốt. Chỉ cần có nàng bên cạnh ăn cùng là được."
Lương Giai Mộc lại nói tiếp.
"Còn lúc tắm thì sao?"
"Tắm cùng nhau không phải còn tốt hơn sao? Giữa ta và nàng còn có cái gì ngượng ngùng nữa chứ."
Lương Giai Mộc cảm thấy da mặt hắn thật rất dày.
"Ngài được lắm, ta hỏi ngài lúc ta đi mao xí ngài cũng nguyện ở bên cạnh sao?"
Nam Cung Dạ tiếp tục thản nhiên như không.
"Bổn vương không ngại."
Lương Giai Mộc muốn xủi ngang tại chỗ, hắn quá ngoan cố rồi. Chuyện gì cũng có thể nói ra được.
"Ngài không ngại, nhưng ta ngại nha. Ngài tháo nó ra được không?"
"Mộc Nhi thật sự chán ghét bổn vương đến vậy sao?"
Lương Giai Mộc đối diện với ánh mắt đơn độc này của hắn không kiềm được lại sinh ra đau lòng. Nàng nghĩ một chút cũng quyết định nói thật lòng mình.
"Cung Dạ, ta...cùng chàng xem như không có duyên với nhau. Ta không giống như bọn họ, không muốn suốt ngày phải tranh giành phu quân với kẻ khác. Ta biết yêu cầu này của ra nói ở nơi đây có phần hoang đường. Nhưng ta kiếp này chỉ muốn cùng chàng một đời, một đôi."
Nam Cung Dạ vui đến kích động ôm chặt lấy nàng, Mộc Nhi của hắn không có chán ghét hắn. Nàng không phải vì không có tình cảm với hắn mà chọn cách rời đi.
"Mộc Nhi, gả cho ta có được không?"
"Cung Dạ, ta..."
"Nàng không cần lo, từ đầu bổn vương đã quyết chỉ có nàng là nương tử duy nhất, sẽ không thay lòng. Chuyện hôm qua ở thư phòng cùng Bắc Đường Thanh Di, nàng nhất định đã hiểu lầm ta rồi."
Lương Giai Mộc khó hiểu nhìn hắn.
"Hiểu lầm sao...?"
"Đúng vậy, đúng thật bổn vương đã cho người gọi nàng ta đến là vì chuyện hôn sự. Nhưng không phải là muốn cưới nàng ta vào cửa mà muốn cùng nàng ta thực hiện một cuộc trao đổi, ép nàng ta phải tự mình từ chối hôn sự này."
"Thật vậy sao?"
"Đúng thật là như vậy."
Lương Giai Mộc hơi nhíu mày, nghĩ một chút mới nghi vấn nói.
"Chàng đừng lừa ta, lúc đó...lúc đó y phục trên người nàng ta rõ ràng không chỉnh tề. Chàng trùng hợp cũng..."
Nam Cung Dạ nghe đến đây liền hiểu ra, trên khóe môi ẩn hiện nụ cười vui vẻ. Đưa tay điểm nhẹ vào mũi nàng.
"Mộc Nhi của ta ghen rồi."
"Chàng còn cười ta..."
"Nha đầu nàng lại hiểu lầm ta rồi. Đến bổn vương cũng không ngờ đường đường thân phận nhị công chúa lại làm ra chuyện như vậy. Thủ đoạn gì cũng có thể làm ra được, lại dám ở trước mặt bổn vương cởi bỏ y phục."
"Cởi...y phục."
Lương Giai Mộc cũng cả kinh, chuyện như vậy Bắc Đường Thanh Di cũng dám làm sao?
"Đúng vậy, nàng vạn nhất đừng hiểu lầm ta. Bắc Đường Thanh Di đã chạm vào một bên tay áo của ta nên ta mới phải thay bỏ y phục trên người."
Lương Giai Mộc khẽ lắc đầu cảm thán.
"Chàng cũng quá lãng phí rồi..."
"Không phải đã bẩn rồi sao, ném đi càng tốt."
Lương Giai Mộc khẽ đưa mắt nhìn vào y phục hắn đang khoác hờ trên người. Lúc này mới để ý thấy phía cuối vạt tử y đơn bạc có dấu vết của một vài vệt đỏ. Cái này...Không lẽ là...
Nam Cung Dạ tất nhiên đẫ nhìn thấy từ trước, hắn lập tức tuyên bố.
"Cái này không thể bỏ, đây chính là y phục may mắn của ta. Bổn vương còn định sẽ mặc nó mỗi ngày."
Lương Giai Mộc hai mắt mở lớn, ngượng ngùng đỏ mặt xua tay liên tục.
"Không giặc sạch trước sao?"
"Tất nhiên rồi, ta còn muốn mặc nó lên triều."
"Chàng không cần phải phô trương như vậy..."
"Ta không ngại."
Lương Giai Mộc đã nghẹn lời, đối với da mặt vững chắc như trường thành này tốt nhất nàng nên im miệng thì hơn.
"Mộc Nhi, nàng còn chưa trả lời ta. Nàng có đồng ý gả cho ta hay không?"
"Chuyện này..."
Nam Cung Dạ xoa nhẹ bên má nàng, giọng trầm nhẹ thổ lộ.
"Tình cảm ta giành cho nàng là thật lòng thật ý, chuyện đêm qua quả thật là ta tưởng rằng...nàng không trách ta chứ?"
Lương Giai Mộc biết chuyện mị dược lần này phía sau chắc chắn là do sư phụ nàng sắp đặt. Không thể trách Nam Cung Dạ được.
"Ta hỏi chàng, chàng thật sự mặc kệ tất cả chỉ vì một nữ ma đầu ra tay giết không ít người như ta sao? Triều đình và Nguyệt Thần phái luôn đối đầu. Bọn họ nếu biết ta chính là môn chủ của của giáo phái kia thì sẽ liên lụy đến chàng. Chàng vẫn còn muốn cưới ta vào cửa sao?"
Nam Cung Dạ ánh mắt trấn định nhìn thẳng vào mắt nàng, khẳng định một lần nữa.
"Nữ nhân của bổn vương không có lí nào ta không bảo vệ được. Nàng là ai ta đều không quan tâm, bổn vương chỉ cần nàng, không cần vương vị."
Lương Giai Mộc chưa từng nghĩ có một ngày sẽ có người vì nàng nói những lời này. Có phải ông trời muốn nàng xuyên đến thế giới này để nàng được gặp hắn, ban cho nàng một nam tử ưu tú thế này để nàng biết trên đời này vẫn có một thứ gọi là chân tình.
"Ta còn rất nhiều bí mật mà chàng chưa biết được, chàng không để tâm sao?"
"Không để tâm."
"Nếu đã vậy...ta..."
Bên ngoài bỗng truyền đến một giọng nói của Tần Luân.
"Bẩm vương gia, hoàng thượng cùng thái hoàng thái hậu cho mời ngài vào cung một chuyến. Còn cho người truyền báo có chuyện hệ trọng muốn ngài lập tức vào cung."
"Được, ngươi lui ra ngoài chuẩn bị trước."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Nam Cung Dạ lúc này mới quay sang hỏi nàng.
"Vừa rồi Mộc Nhi định nói gì?"
"À...chuyện này nói sau cũng được. Chàng hay là vào cung trước đã."
Nam Cung Dạ nghĩ ngợi một hồi lâu mới đành chấp nhận.
"Ta gọi người đưa nàng về Trấn An Vương phủ, nàng hứa với ta đợi ta trở về sẽ cùng nàng nói tiếp. Nhất định không được rời đi."
"Được...nhưng chàng nên tháo cái này ra trước đã."
"Nàng không định bỏ trốn đấy chứ?"
Lương Giai Mộc nhìn hắn cười trấn an.
"Không có, chàng yên tâm...hì hì."
Khó khăn lắm Nam Cung Dạ mới chịu đồng ý, hắn vẫn là không quên làm khó nàng, đưa tay chạm vào mặt mình ra dấu. Đến khi Lương Giai Mộc nhướng người chạm vào má hắn, Nam Cung Dạ lúc này mới cười mãn nguyện. Không biết bằng cách nào, hắn chỉ việc đưa tay chạm nhẹ vào sợi dây trên tay nàng thì nó đã được tháo mở. Lương Giai Mộc chỉ biết tròn mắt nhìn hắn.
"Như vậy cũng được sao?"
"Khi trở về ta lại đem nó buộc vào tay nàng, nàng đừng mong mà rời khỏi."
Lương Giai Mộc tiếp tục nghe hắn hù dọa thêm vài lần nữa thì cuối cùng cũng chịu rời đi. Nàng lúc này sắp không nhịn nổi nữa rồi, phía dưới bụng nhỏ từ sau đêm qua đã bị căng cứng đến phát trướng. Hiện tại phải nhanh chóng chạy đi tìm nhà xí giải quyết...