Ngô Vân tư thái ưu nhã đứng trước mặt nàng, hắn thân người cao lớn cân xứng, ngũ quan nổi bật đẹp mắt.
Thân vận lam y dài bằng lụa thượng hạn, bên trên ngoại y mềm mại thêu hoa lê tinh xảo.
Tóc đen dài vấn kim quang bạc đính bạch ngọc.
Thoạt nhìn liền biết hắn là người giàu có không thiếu ngân lượng, là một đại công tử ngọc thụ lâm phong chính hiệu.
"Cô nương nhìn thấy ta liền không vui?"
"Đúng vậy, đoán không lầm thì ngươi đến đây cũng là vì buổi đấu giá bảo vật ngày mai."
Ngô Vân trên tay cầm theo quạt giấy vẽ sơn thủy đẹp mắt.
Hắn không ngần ngại xếp quạt giấy lại, sau đó vỗ nhẹ lên vai nàng khen ngợi.
"Cô nương đoán đúng rồi, không phải cô nương cũng giống ta đó sao?"
Lương Giai Mộc dứt khoát gạt hắn sang một bên, muốn ra ngoài mua một vài thứ cho Tiểu Bảo.
"Không nói với ngươi nữa."
"Này...ta còn chưa nói xong, thứ cô nương muốn có trong buổi đấu giá lần này là thứ gì vậy?"
Hắn cứ bám đuôi khiến nàng cảm thấy tên này thật phiền.
"Ngươi thật lắm chuyện, tránh ra."
Nàng vừa bước gần đến cửa lớn đã nhìn thấy Nam Cung Dạ từ phía xa sắp sửa bước vào trong.
Nàng gấp gáp chưa kịp nghĩ được cách gì liền đưa tay túng đại ngoại y của Ngô Vân.
Trước đó hắn vừa bị nàng xua đuổi đứng sang một bên, mà lúc này đã bị nàng ra sức kéo hắn một cái thật mạnh, trực tiếp để hắn quay mặt áp gần người nàng.
Lương Giai Mộc cúi thấp đầu, dùng thân hình cao lớn của hắn làm lá chắn che khuất nàng.
Đúng lúc đó Nam Cung Dạ đã bước tới, hắn vẫn không để ý nên cứ vậy mà lướt qua.
Dù sao xung quanh có rất nhiều người, hắn không thể nào trong một lúc mà nhìn hết được.
Lương Giai Mộc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng vẫn chọn cách trốn tránh hắn.
"Xém chút nữa bị phát hiện rồi."
Lương Giai Mộc lén lút nhìn theo bóng lưng của Nam Cung Dạ, nàng lúc này không hay biết có một người nào đó đang ngây người tim đập mạnh liên hồi.
Đến khi nhìn lại mới thấy hắn nhìn nàng không chớp mắt, vành tai cũng ửng đỏ.
Nàng bấy giờ mới nhận thấy vừa rồi chính mình đã thất thố nên lập tức tránh khỏi người hắn.
"Vừa rồi thật xin lỗi, ta đi trước đây."
"Này..."
Đến khi Ngô Vân kịp hồi tỉnh vừa thì nàng đã đi khỏi rồi.
Hắn nhận thấy một cảm giác rất kì lạ trước giờ chưa từng có, hắn không phải là lần đầu tiên tiếp cận với nữ nhân.
Nhưng cảm giác vừa rồi đúng thật là rất khó lý giải.
Hắn chớp chớp mắt, xua tan đi ý nghĩ trong đầu.
Sau đó cũng không bận tâm nhiều nữa mà tiến về phía chưởng quầy đặt trước một gian phòng trống tiện thể cho ngày mai tham gia buổi đấu giá.
Hắn lần này đến đây cũng là vì muốn có được một thứ trong buổi đấu giá ngày mai.
Sáng sớm hôm sau...!
Rốt cuộc buổi đấu giá bảo vật thường niên cũng đã tới, vì buổi đấu giá này mà thu hút không ít vương tôn công tử còn có cả các nhân sĩ trong gian hồ tập trung về đây.
Lương Giai Mộc những năm gần đây mới biết được, ở thế giới cổ đại này cũng rất thịnh hành việc tổ chức các buổi lễ như thế.
Mỗi năm tại thành Đông Quan, chính tại đây sẽ diễn ra buổi phô bán công khai các bảo vật quý hiếm trong thiên hạ.
Nàng là tình cờ điều tra mới biết được trong buổi đấu giá lần này có một thứ gọi là Ưu Linh thảo vô cùng hiếm thấy.
Loại thảo dược này có công năng vô cùng tốt, nó chỉ sinh trưởng ở những địa đàm trong hang núi sâu thẳm.
Cho nên rất khó để tìm thấy, đúng lúc nàng lại rất cần đến thứ này.
Hôm nay bằng mọi giá, quyết phải lấy cho bằng được Ưu Linh thảo trở về.
Giữa một khoảng trống phía dưới lầu được bố trí một khán đài lớn.
Xung quanh còn được bày bố vô số bàn ghế lớn nhỏ, tấp nập người tham gia ngồi chờ đợi.
Phía trên khán đài lần lượt có những khây gỗ lớn chứa từng món bảo vật được khăn nhung đỏ che phủ.
Một lát nữa đây khi mọi người đã đến đông đủ thì sẽ tiến hành buổi lễ bán đấu giá, người đưa ra giá cao nhất sẽ là chủ nhân của vật bảo muốn sở hữu.
Lương Giai Mộc không nhanh không chậm đã tìm cho mình một vị trí ngồi thuận tiện nhất.
Vừa có thể dễ dàng quan sát vừa có thể né tránh ánh nhìn của nhiều người.
Nàng ở những nơi đông người sẽ dùng mạn che mặt, trên tay dẫn theo Tiểu Bảo đến ngồi một cách yên tĩnh không gây bất kì sự chú ý nào.
"Mẫu thân, những người này đang làm gì vậy?"
"Bọn họ cũng giống chúng ta, đến đây để mua thứ mình cần."
"Vậy...thúc thúc có đến không?"1
Lương Giai Mộc trực tiếp gõ vào trán Tiểu Bảo, đứa trẻ này mở miệng ra không mấy câu lại nhắc đến người thúc thúc kia, cũng chính là Nam Cung Dạ.
Nàng thật không hiểu, tiểu tử này từ khi nào lại yêu thích Nam Cung Dạ đến như vậy.
Không có lúc nào là không nhắc đến hắn ở trước mặt nàng.
"Con ngồi yên cho ta, không hỏi nhiều nữa."
Nó đúng thật là có chút giống với tên Ngô Vân kia, rất thích đặt câu hỏi cho người khác.
"Cô nương ngày thường đều hung dữ với Tiểu Bảo như vậy sao?"
"Sao lại là ngươi nữa."
Đúng là vừa nhắc liền đến, không hiểu sao khi gặp hắn là nàng lại có cảm giác có phiền toái sắp ập đến.
"Cô nương cho tại hạ ngồi cùng được không? Phía này đúng thật là nhìn rất rõ."
"Ta không đồng ý thì ngươi chịu rời đi sao?"
Ngô Vân không chút để ý còn cười lên thật tiêu sái.
"Cô nương rất hiểu tại hạ, thật không tầm thường."
"Xì..."
Cho dù Lương Giai Mộc có tỏ ra chán ghét cỡ nào thì hắn vẫn là rất mặt dày kiên cường ngồi lại như không có chuyện gì.
Thức ăn nàng gọi đến cho Tiểu Bảo, hắn cũng không khách khí cùng ăn một cách ngon lành.
Đến lúc này ngay cả Lương Giai Mộc cũng rất nể phục khả năng bất biến này của hắn.
Buổi đấu giá cuối cùng cũng diễn ra, trên đài sẽ có một người gọi là chủ quản bước lên lần lượt đem các món bảo vật cho mọi người ngắm nhìn.
Vừa nhìn liền biết tất cả đều là kì trân dị bảo vô cùng trân quý.
Người chủ quản là một vị đương gia tuổi tác khá lớn, giọng nói trầm thấp dễ nghe, ông ta liên tiếp phân phó cho người đem từng món lên đấu giá.
"Đây là viên dạ minh châu ngũ sắc, giá trị khởi điểm là một nghìn lượng.
Mời các vị quan khách bên dưới bắt đầu cho giá."
"Năm nghìn lượng."
"Bảy nghìn lượng."
"Một vạn lượng..."
"Hả..."
"..."
"Được, viên dạ minh châu ngũ sắc này đã thuộc về Vương công tử đây.
Xin chúc mừng công tử."
"Chúc mừng, chúc mừng."
"Tiếp theo là bình ngọc trăm năm..."
...!
Lương Giai Mộc ngồi được một lúc đã che miệng ngáp dài một tiếng, nàng đối với những thứ này không có hứng thú sở hữu.
Cho nên chỉ biết vừa ăn điểm tâm vừa ngồi chờ đợi đến thứ mà mình muốn.
Sau lâu như vậy vẫn chưa đến nữa, cũng đã hai canh giờ rồi còn gì.
Ngay cả Tiểu Bảo cũng đã ăn đến no căn cả bụng lười biếng tựa vào lòng nàng ngủ thật say.
"Cô nương không thích những thứ này sao?"
"Không thích."
"Tại hạ còn tưởng rằng cô nương đến đây là vì những món trang sức đẹp mắt kia."
Ngô Vân từ lần đầu tiên gặp nàng đã cảm thấy nàng so với những nữ nhân hắn từng gặp rất khác biệt.
Hầu hết những nữ nhân trong thiên hạ đối với trang sức quý giá đẹp mắt đều sinh ra hứng thú.
Nàng trên người vận lam y thanh khiết rất giản dị.
Tóc đen đài chỉ cài một chiếc trâm hoa mai nhỏ nhưng so ra tổng thể lại vô cùng nhu hòa đẹp mắt.
Làm cho nàng chính vì vậy mà trở nên nổi bật trong số những nữ nhân hoa hoa lệ lệ nơi này.
Đây cũng là điều hiển nhiên, hắn đã từng nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc kia thì cho dù không có những trang sức lộng lẫy trên người thì nàng vẫn là đại mỹ nhân khuynh đảo thiên hạ.
Trong lúc hắn còn đang mông lung nghĩ ngợi thì bên này Lương Giai Mộc đã lên tiếng hỏi.
"Ngươi thích những trang sức đó sao?"
Ngô Vân lập tức xua tay chối bỏ.
"Không có, không có.
Cô nương đừng hiểu lầm."
Lương Giai Mộc nhìn bộ dáng bối rối kia của hắn làm nàng muốn cười.
Cùng lúc này, trên đài lại có tiếng nói lớn truyền đến.
"Các vị quan khách có phải đã chờ đợi lâu rồi đúng không.
Thứ quý giá cuối cùng của buổi đấu giá năm nay chính là Ưu Linh thảo.
Công dụng vô cùng thần kì, có thể trị được bách bệnh.
Không những vậy còn có thể dưỡng nhan hòa khí.
Tại hạ còn nghe nói rằng nó có thể làm cho dung mạo trở nên xinh đẹp."
Lương Giai Mộc và Ngô Vân ánh mắt hướng về khán đài đồng loạt lên tiến.
"Đến rồi."
Hai người bọn họ bất ngờ nhận ra ý định của đối phương.
"Ngươi đến vì Ưu Linh thảo."
"Cô nương cũng muốn nó?"
Toàn bộ quan khách bên dưới nghe qua liền trở nên phấn khích, so ra thứ tốt như vậy ai ai cũng muốn có.
Quả nhiên là thứ vô cùng tốt, thật sự thần kì đến vậy sao.
"Ta muốn nó...Ta ra giá năm nghìn lượng."
"Ta cũng muốn...một vạn lượng."
"Năm vạn lượng..."
"..."
"Mười vạn lượng."
"Cái gì? Mười vạn lượng? Là ai đưa giá cao như vậy?"
Tất cả mọi ánh nhìn kinh ngạc đều đổ dồn về phía của nam tử vừa ra giá kia, người đó không ai khác chính là Ngô Vân.
Một nam tử trong số bọn họ lên tiếng cảm thán.
"Thật không thể ngờ ra giá cao như vậy, chủ nhân của Ưu Linh thảo chắc chắn thuộc về hắn rồi."
"Đúng vậy..."
Lời vừa dứt lại nghe giọng nói của nữ tử vang lên, vừa hay nữ tử kia lại ngồi cùng bàn với người vừa ra giá.
"Hai mươi vạn lượng."
Tất cả bọn họ đều trở nên kinh ngạc không thôi.
"Thiên ạ~ không phải chứ."
Nàng và Ngô Vân hiện tại chẳng khác nào đang đối đầu với nhau, thứ nàng muốn hắn cũng muốn.
Ngô Vân lại cảm thấy sự tình càng lúc càng thú vị.
Hắn cười sảng khoái nhẹ nhàng nói tiếp.
"Năm mươi vạn lượng."
Lương Giai Mộc nghe hắn ra giá cao ngất ngưởng, nàng hiện tại cũng không có biểu tình gì đặc biệt.
Chỉ là hướng về phía hắn thương lượng, nàng không ngốc gì mà tranh với hắn.
Bởi vì lợi ích cuối cùng cũng sẽ thuộc về tên chủ quản kia mà thôi.
"Thật không thể nhường nó cho ta sao?"
"Thứ cho tại hạ không thể."
"Được, vậy thì bảy mươi vạn lượng."
"Tám mươi vạn lượng."
"Ngươi..."
Không khí cũng vì màn đấu giá dọa người kia mà trở nên kịch tính hơn hẳn.
Tất cả bọn họ đều cảm thấy không phải hai người đang đối đầu với nhau là người một nhà sao.
Hai phu phụ cùng một tiểu hài tử ngồi cùng nhau có điểm gì không đúng.
Chung quy tất cả bọn họ đều lầm tưởng rằng nàng và Ngô Vân là một cặp phu thê.
Cho nên mới tạo thành tình cảnh quái gở như thế này.
Mà đúng lúc này đây, Nam Cung Dạ vừa đến cũng nhìn ra điểm kì lạ.
Hắn bắt đầu sinh ra hoài nghi trong lòng.
Trong lúc không khí đang náo nhiệt thì ở giữa khán đài, tên chủ quản lại lên tiếng.
"Các vị quan khách bình tĩnh, nghe tại hạ nói vài lời.
Ưu Linh thảo này vốn dĩ không thuộc về tại hạ.
Là do một đạo nhân mang đến đây, chỉ tặng không bán."
"Cái gì? Thật sự là có người muốn tặng thứ quý giá như vậy sao?"
"Thật không thể tin nổi..."
"Đúng vậy..."
"Đúng vậy..."
Giữa không khí ồn ào kia, tại một bàn gỗ có một vị đạo sĩ tuổi tác đã rất cao.
Trên người khoác đạo bào, tóc đã bạc trắng từ từ bước lên phía trước.
"Ưu Linh thảo này là lão đạo có duyên gặp được, hôm nay muốn ở nơi đây tặng lại cho người có duyên."
Ngô Vân ngồi cùng nàng nghe đến đây có phần tức giận không kiềm được mà hậm hực trách.
"Lại còn không chịu nói sớm, cái này là đang cố tình sao? Cô nương thấy đúng không?"
Lương Giai Mộc không thèm nhìn hắn, lúc này nàng vẫn chưa phát hiện ra Nam Cung Dạ đã có mặt tại nơi này.
Hơn nữa còn đang âm thầm quan sát mọi cử chỉ của nàng.
Nàng chỉ mơ hồ cảm nhận có ai đó quan sát mình, nhưng lúc này vì chuyện của Ưu Linh thảo cũng không chú tâm mấy đến việc này.
Phía bên trái có một nam nhân lên tiếng hỏi.
"Người thế nào mới gọi là có duyên?"
Lão đạo nhân trên đài vuốt râu dài cười ẩn ý, lại tiếp tục nói.
"Lão đạo có một cách có thể tìm được người có duyên.
Các vị bên dưới đều có thể tham gia, chỉ cần mang thứ bản thân cho là vật quý giá nhất có trong người đặt ra là được."
Bên dưới lại có một tên nam nhân cao to thô thiển cười lớn châm chọc.
"Như vậy không khác gì dùng thứ tốt khác để trao đổi sao? Còn nói cái gì là tặng chứ."
Lão đạo nhân không câu nệ mà ôn tồn giải thích.
"Các vị không cần lo, chỉ là tạm thời đặt lên đây.
Lão đạo sẽ tìm ra người có duyên, sau đó lập tức trả những thứ kia về cho các vị."
"Ồ...thú vị vậy à."
"Thật hay, như vậy ta cũng muốn tham gia."
"Cả ta nữa..."
"Ta cũng muốn..."
Tên chủ quản lúc này rất chu đáo, hắn cho người mang theo khay gỗ, lần lượt đi xung quanh các quan khách bên dưới.
"Không cần các vị phải nhọc công, xin mời."
"Được."
"Được."
Nơi này đông người như vậy, không ai là không muốn tham gia.
Cho nên cần đến vài người chia ra mà làm việc mới nhanh chóng hoàn thành.
Rất nhanh liền có một nam tử trẻ tuổi mang khay gỗ lớn đến trước chỗ ngồi của nàng.
Lương Giai Mộc suy nghĩ một lượt cũng không hiểu được ý đồ của vị đạo nhân.
Muốn trở thành người có duyên rốt cuộc phải mang ra thứ gì đây.
Ưu Linh thảo đối với nàng vô cùng quan trọng, hôm nay là cơ hội tốt để mang nó trở về.
"Vị cô nương này có muốn tham gia thử không? Xin mời đặt đồ của mình."
Lương Giai Mộc không biết nên mang vật gì ra, vật mà bản thân cho là quý giá nhất sao? Nàng suy nghĩ một chút liền lấy trong tay áo ra một bình sứ nhỏ đặt lên khay gỗ.
"Công tử, ngài có muốn tham gia hay không?"
Ngô Vân suy nghĩ một chút cũng lấy một thứ trên người đặt vào.
Sau đó hắn vui vẻ hướng sang chỗ của Lương Giai Mộc cười nói.
"Cô nương nghĩ xem, ta và cô nương có được chọn hay không?"
"Không phải chút nữa liền biết được sao, nghĩ làm gì?"
"Haiz...Ta chỉ là tiện miệng hỏi như vậy thôi.
Cô nương thật rất khó tiếp cận."
Về phía Nam Cung Dạ, cũng có một người mang khay gỗ đến đưa về phía hắn.
"Khách nhân có muốn tham gia không?"
Nam Cung Dạ trước giờ luôn nhìn về phía nàng, hắn ban đầu vẫn không có ý định tham gia gì cả.
Nhưng lúc này sau khi đắn đo một chút liền lấy một vật từ trong ngực áo đặt vào khay.
Chưa đầy vài khắc đã thu xong toàn bộ, trên đài đã có không ít các thứ tốt đặt trên khay gỗ lớn.
Đúng thật là khiến người ta mở mang tầm mắt, có không ít châu báo cùng ngọc bảo quý giá được bày ra.
Có người thì đặt vào bảo thạch, có người lại dùng trân châu.
Đặc sắc hơn nữa trên đó còn có cả vàng bạc cùng ngân lượng.
Nữ nhân thì đặt cả trâm quý, vòng ngọc lộng lẫy.
Lão đạo nhân rất nhanh liền xem qua những thứ kia, xem hết một lượt chỉ cầm lên một vật.
Sau đó nhờ người mang trả lại toàn bộ cho khách nhân dưới đài.
"Lão đạo đã tìm thấy người có duyên."
Xung quanh hồi hộp cùng tò mò mà bàn luận sôi nổi.
"Nhanh như vậy đã tìm được rồi sao?"
"Không biết là người nào đây."
"Đúng vậy, có thể là ta hay không?"
Rất nhanh bọn họ đều đã nhận lại vật phẩm của mình, chỉ duy nhất một người là không có.
Lúc này, lão đạo nhân cầm một vật trên tay đưa nó lên cao dò hỏi.
"Vật này là của vị khách nhân nào?"
Tất cả bọn họ đều tò mò hướng mắt về phía đài quan sát, bình phẩm sôi nổi.
"Nhìn xem, đó có phải là vòng ngọc hay không?"
"Haha, đúng vậy.
Chiếc vòng ngọc này tuy đẹp nhưng lại không nguyên vẹn.
Ngươi xem bị bẻ thành nhiều mảnh như vậy còn chấp ghép lại làm gì."
"Đúng vậy, thứ này có điểm gì gọi là quý giá chứ, thật nực cười."
Lương Giai Mộc vừa nhìn vòng ngọc kia liền nhận ra ngay, mang giật mình tim đập liên hồi.
Mọi hồi ức của quá khứ như hiện ra trước mắt.
Nàng đưa mắt mình xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Nam Cung Dạ đang ngồi vị trí phía bên trái cách nàng một khoảng lớn.
Hắn đến từ lúc nào vậy, nàng bất ngờ khi phải đối diện với ánh nhìn của Nam Cung Dạ.
Chính vì vậy nàng mới trở nên lúng túng xoay mặt nhìn đi nơi khác.
Trên đài, lão đạo nhân tiếp tục nói.
"Hôm nay lão đạo xem như đã gặp được người có duyên.
Ưu Linh thảo này sẽ tặng cho chủ nhân của vòng ngọc này.
Xin hỏi là của vị nào?"
"Là của ta."
Nam Cung Dạ đứng dậy chậm rãi bước lên đài nhận lại vòng ngọc trong tay đạo nhân.
Lão đạo nhân nhìn hắn một lúc, sau đó chỉ nhẹ gật đầu vuốt râu cười ẩn ý nói.
"Vật này đối với người khác hoàn toàn không có một chút giá trị nào cả."
Nam Cung Dạ nhận lấy vòng ngọc không còn nguyên vẹn lại vô cùng cẩn thận bỏ nó vào trong ngực như thể là bảo vật quý giá nhất trên đời.
Hắn khẽ rũ mắt, giọng trầm thấp.
"Đối với ta đây mới là vật quý giá nhất."
Lão đạo nhân vuốt râu vài lần, cười lên một tràn lớn.
Sau đó lấy hộp gỗ có chứa Ưu Linh thảo đặt vào tay của Nam Cung Dạ.
Trước khi Nam Cung Dạ rời khỏi, lão đạo nhân còn hướng về phía hắn nói vài câu đầy ẩn ý.
"Mất đi cũng chính là có được, đến cuối đường sẽ nhận thấy chân tình."
Nam Cung Dạ chỉ nhẹ gật đầu cảm tạ sau đó bình thản nhận hộp gỗ liền rời đi.
Người bên dưới đa phần đều không hiểu, chỉ thấy Nam Cung Dạ thật sự rất may mắn mới không tốn một lượng nào mới có thể nhận được Ưu Linh thảo quý giá như vậy.
Những việc diễn ra trên đài Lương Giai Mộc đều nghe thấy rõ ràng.
Nội tâm cũng vì vậy mà trở nên dao động mãnh liệt, mọi đau thương ở quá khứ một lần nữa trổi dậy.
Tiểu Bảo đã thức giấc từ lúc nào, nhìn nàng ngây ngô nói.
"Mẫu thân, sao người lại khóc? Là do Bảo Bảo không ngoan sao?"1
Lương Giai Mộc nghe tiếng gọi của Tiểu Bảo thoáng giật mình.
Đôi mắt nàng từ khi nào đã ngấn lệ đỏ ửng, nàng vội vàng lau đi.
Nàng bế Tiểu Bảo trong lòng nhanh chóng đứng lên rời khỏi.
"Bảo Bảo ngoan, chúng ta trở về thôi."
"Cô...nương..."
Ngô Vân định nói gì đó nhưng thấy nàng có ý định rời đi nên hắn không tiện hỏi.
Hắn mơ hồ có thể suy đoán được một ít, nàng và nam tử kia xem ra trước đây đã trải qua một đoạn tình cảm sâu đậm.
___________________________
Các bạn có thể dùng điểm để mở khóa chương, mong các bạn tiếp tục ủng hộ cho truyện..