“Đùng” đầu anh như muốn nổ tung vì cô gái kia.
Mỗi chuyện đó thôi mà cũng quên được, thật là.Tần Khải Ngôn lấy tay day day thái dương, anh đi đến đầu giường gọi cho nhân viên đem lên một bộ đồ.
Năm phút sau.
Cốc… cốc… cốc.
“Đồ tôi để trước cửa đấy.” Dứt lời anh đặt đồ cô xuống, bản thân cũng đi vào gian phòng kia lấy ra bộ đồ thể thao mặc vào.
Diệp Thanh Dao bước ra, trên người cô mặc một chiếc váy liền thân màu trắng. Cô đưa mắt tìm kiếm anh thì chợt nghe tiếng bước chân mạnh mẽ kia ngày một lại gần, sau đó liền lướt qua người cô.
Thì ra anh đi lấy thêm một cái gối và một cái chăn, khoan đã, anh không ngủ trên giường sao??
Tần Khải Ngôn không nói không rằng, anh tiến đến sofa vứt chiếc gối xuống, bản thân cũng ngả lưng nghỉ ngơi. Hôm nay anh có chút mệt, mấy ngày liền bị thiếu ngủ, hôm nay lại uống không ít rượu. Sức lực sắp bị cạn kiệt cả rồi.
Nhưng còn chưa kịp chợp mắt anh đã bị câu nói của cô làm cho kinh ngạc: “Anh không ngủ cùng tôi sao?”
“Không.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả, ngủ đi.”
Diệp Thanh Dao nghe thấy tiếng thở đều đều của anh thì đoán chắc anh đã ngủ rồi. Cô chậm rãi bước đến giường mà nằm xuống, nhưng đã mười phút trôi qua Diệp Thanh Dao không tài nào chợp mắt được, cứ trằn trọc mãi thôi.
“Làm sao? Nhớ mẹ ư?” Tần Khải Ngôn nhếch môi trêu chọc cô. Anh biết Diệp Thanh Dao nhỏ hơn mình tận 7 tuổi.
Với anh, cô chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa chưa trải sự đời. Việc đi xa nhà khó tránh khỏi chuyện cô nhớ An Diệu Phi. Hiện tại không ngủ được cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Anh ấy vậy mà chưa ngủ?
“Không phải, chỉ là không có Yuri bên cạnh nên tôi ngủ không được.” Diệp Thanh Dao nhỏ giọng nói.
Yuri?
Tần Khải Ngôn sực nhớ tới hôm nay trong lễ đường, cô không cầm theo con búp bê quái đản kia. Lúc lên máy bay cũng không thấy, có lẽ cô đã bỏ quên nó ở trong xe anh rồi.
Chậc, đúng là trẻ con!
“Chẳng phải có gối ôm đó sao? Cô cứ coi Yuri của cô là nó thì sẽ ngủ được thôi.” Nói rồi anh lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Diệp Thanh Dao làm theo lời anh, thật sự nó rất có hiệu quả a. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Diệp Thanh Dao ngủ được vài tiếng đã dậy, cô đưa mắt tìm bóng hình của anh nhưng không thấy đâu cả.
Không phải anh ngủ ở sofa sao? Người đâu?
Diệp Thanh Dao đứng dậy mắt nhắm mắt mở đi qua gian phòng kế bên mà tìm, bất ngờ hình ảnh đang làm việc của Tần Khải Ngôn đập vào mắt cô. Đôi mắt sâu thẳm của anh không ngừng chuyển động, chăm chú nhìn vào chiếc máy tính kia. Đôi tay đẹp đẽ, thon dài đang không ngừng nhảy múa trên bàn phím.
Tần Khải Ngôn cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, anh ngước mặt lên thì bắt gặp gương mặt lười biếng mới ngủ dậy của cô.
“Nếu đã dậy rồi thì thay đồ đi, tôi dẫn cô đi ăn. Thời gian của tôi rất quý báu, vì vậy phiền cô chuẩn bị nhanh lên một chút.” Anh đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cô, Tần Khải Ngôn không quên bồi thêm một câu: ‘Tôi cho cô năm phút.”
Nghe vậy, Diệp Thanh Dao luống cuống tay chân, vội vàng chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Bên cạnh chỗ rửa mặt đã có một bộ đồ mới, cô ngẩn người nhìn.
Không lẽ anh chuẩn bị cho cô sao?
Không thể nào.
Diệp Thanh Dao nhanh chóng mặc bộ đồ mới đó vào, bên trên là áo thun nhưng bên dưới lại là một chiếc váy jean dài ngang gối. Cơ mà bộ đồ này cũng là liền thân, nhìn mình lại trong gương, xác định không có gì bất thường cô mới chạy thẳng một mạch ra ngoài. Như thể chỉ cần chậm một giây thôi, thì Tần Khải Ngôn sẽ biến mất trong nháy mắt.
Cô không muốn như vậy đâu, ở đây ngoài anh ra thì cô không quen biết ai cả. Diệp Thanh Dao rất sợ sẽ bị kẻ xấu ức hiếp, bởi cô từng có một quá khứ rất đau buồn.
Tuy quen biết anh không lâu, số lần hai người nói chuyện cũng rất ít. Căn bản không biết đối phương đang nghĩ gì, nhưng cô biết anh là người tốt. Mặc dù ngoài mặt anh luôn lạnh lùng và thờ ơ, nhưng anh chưa từng xúc phạm hay làm tổn thương cô. Chỉ cần điểm này thôi, Diệp Thanh Dao khẳng định anh chính là người tốt nhất mà cô từng gặp.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của Diệp Thanh Dao, anh chỉ nghĩ cô sợ người lạ nên mới vậy. Thản nhiên đút tay vào túi quần sải bước đi xuống sảnh ăn uống. Ở đây quang cảnh rất đẹp, bên trong là nhà ăn được trang trí theo kiểu cổ điển, rất ấm áp và lãng mạn. Bên ngoài là một cái hồ bơi rất rộng, còn có những chiếc ghế dài màu trắng dành cho khách nghỉ ngơi.
“Tần tổng, xin hỏi ngài muốn dùng gì ạ?” Một người đàn ông trung niên cúi đầu cung kính hỏi.
“Phần của tôi cứ lấy như cũ, còn cô gái kia bác hỏi xem muốn ăn gì thì cứ lấy cho cô ta.” Tần Khải Ngôn vừa nhìn vào điện thoại vừa nói.
Người đàn ông trung niên lại quay sang cô mà hỏi: “Xin hỏi tiểu thư muốn dùng gì ạ?”
Diệp Thanh Dao nhìn qua menu một lượt, ánh mắt cô bị hấp dẫn bởi những hình ảnh minh họa thức ăn kia. Căn bản không để ý tới giá cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!