Cảm nhận được cơn đau mắt ùa tới, Tần Khải Ngôn liền dừng tay không đánh máy nữa. Anh đứng dậy định bụng ra ngoài hút điếu thuốc, nhưng vừa đi ngang qua chiếc giường thì lại bắt gặp ai kia đang cuộn tròn mình lại như một chú sâu mà ngủ say sưa.
Gương mặt cô lúc ngủ thật yên bình và đẹp mắt, như thể một thiên thần nhỏ nhắn đang đắm chìm trong những giấc mộng đẹp của riêng mình.
Một lúc nữa thôi là họ sẽ quay về thành phố C, hiện tại cách giờ bay còn rất lâu, anh không muốn đánh thức Diệp Thanh Dao. Tần Khải Ngôn ra ngoài châm một điếu thuốc rồi rít một hơi, đôi mắt tĩnh mịch nhìn về phía hành lang không bóng người. Dáng vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng ấy của anh, dưới ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc đến mê người.
***
Diệp Thanh Dao cựa mình một cái, mò mẫm lấy điện thoại mở lên.
19h00?
Cô mắt nhắm mắt mở ngủ tiếp, nhưng như nhớ ra điều gì đó, cô liền hốt hoảng ngồi bật dậy lấy điện thoại coi lại một lần nữa.
19h00 rồi sao, ôi thôi xong đời mình rồi. Diệp Thanh Dao đảo mắt một vòng tìm anh nhưng không thấy bóng dáng anh đâu. Cô vội vàng đứng dậy đi qua gian phòng kia tìm anh, nhưng kết quả vẫn không thấy ai. Trong lòng Diệp Thanh Dao bắt đầu hoảng loạn.
Có phải người đàn ông kia đã nhẫn tâm bỏ cô lại rồi hay không?
Không thể nào.
Cô không muốn ở đây, nghĩ vậy Diệp Thanh Dao chạy thật nhanh đến cửa mở mạnh ra một cái, bao nhiêu sức lực cô đều dồn hết vào cái tay cầm. Giây phút cô chạy ra ngoài cũng là lúc Tần Khải Ngôn đang đi từ hướng ngược lại và cái kết cho việc chạy không nhìn đường của ai kia chính là chiếc mũi nhỏ nhắn đã đập thật mạnh vào lồng ngực anh.
Diệp Thanh Dao kêu “A” một tiếng sau đó liền cảm nhận được một cỗ đau đớn từ chiếc mũi truyền đến. Cô vừa nhăn mặt chịu đựng, vừa ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Là anh? Anh thật sự không bỏ rơi cô lại ư?
Ánh mắt cô rơi vào tay trái anh, cái kia… anh ấy lẽ nào mua đồ ăn cho cô?
“Cô đang nổi loạn đấy à?” Tần Khải Ngôn nhìn một màn trước mặt mà híp mắt hỏi.
Ai nổi loạn chứ, không phải tôi sợ anh sẽ bỏ tôi ở lại sao?
Chậc, thôi đi, dù sao cô cũng không muốn gây chuyện với anh. Đằng nào đi nữa, anh cũng đã chăm sóc cô rất tốt rồi.
Diệp Thanh Dao làm bộ mặt ủy khuất lắc đầu nói: “Không có, chỉ là ngủ dậy không thấy ai nên tôi tưởng…”
Không chờ cô nói hết câu, anh cũng đã đoán ra vế sau là gì. Tần Khải Ngôn đưa cho cô chiếc túi giấy mình đang xách trên tay: “Cho cô đấy, tôi không muốn bị người ta đồn mình bỏ đói trẻ em.” Dứt lời Tần Khải Ngôn sải bước đi vào phòng nhưng mới đi được hai bước thì khựng lại, quay sang cô nhắc nhở: “Nếu không có đồ đạc gì thì ra cổng chờ tôi.”
Diệp Thanh Dao đợi anh vào trong rồi mới len lén mở túi giấy ra nhìn, hóa ra là sủi cảo và màn thầu. Cô nhìn hai phần bánh bên trong mà mỉm cười.
Từ lúc cả hai lên máy bay cho đến khi về tới thành phố C không ai nói ai câu nào, mỗi người đều có tâm trạng riêng.
21h00 tại sân bay.
“Chào cậu chủ, chào mợ.” A Sâm cúi đầu chào anh và cô.
“Cậu đưa cô ta về dinh thự đi, tôi đến công ty một chuyến.” Tần Khải Ngôn gật đầu rồi nói, sau đó tiện tay lấy đi chìa khóa xe trong tay A Sâm.
Diệp Thanh Dao nhìn người đàn ông vừa gọi mình là “mợ” một cách kính cẩn thì không khỏi sợ hãi, nhưng vừa rồi chẳng phải Tần Khải Ngôn vừa bảo anh ta đưa cô về sao? Nếu anh đã tin tưởng giao cô cho người đàn ông này thì cô sẽ tin tưởng anh ta.
Bởi cô biết Tần Khải Ngôn sẽ không hại cô.
Nhưng Diệp Thanh Dao không hề biết rằng lần trở về này, anh sẽ đi công tác tận một tháng mới quay lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!