7h30 sáng tại Diệp gia.
“Nào, nào, nhanh tay lên một chút.” An Diệu Phi thúc giục người hầu.
“Vâng ạ.” Yến Yến - người phụ trách trang phục cho tiểu thư cung kính đáp.
Hôm nay, tất cả người hầu đều phải chạy đông chạy tây từ lúc tờ mờ sáng. Tần gia sẽ đến bất cứ lúc nào nên bọn họ không thể sai sót, dù chỉ là một lỗi nhỏ.
Ai ai cũng biết thế lực của Diệp gia và Tần gia rất hùng mạnh, nhưng nếu so sánh thì Tần gia vẫn là nhỉn hơn. Không chỉ là trên thương trường, mà ở các phương diện khác hầu như ai cũng biết đến tiếng tâm lừng lẫy của Tần Khải Ngôn.
Không chỉ là phụ nữ say mê anh mà còn có đàn ông ngưỡng mộ anh.Từ nhỏ, Tần Khải Ngôn đã được mọi người phát hiện ra tài năng của anh, không chỉ có trí nhớ hơn người mà còn tài tính toán vượt bậc đến khó tin.
Vì vậy thời còn đi học chỉ trong thời gian ngắn anh đã được giáo viên cho nhảy cóc lên lớp khác. Cứ như vậy cho đến khi anh ra trường trên tay không biết cầm bao nhiêu tấm bằng khen, không biết bao lần trên tay nhận lấy huân chương và cúp mỗi khi tham gia các cuộc thi bơi lội, đánh cờ, bắn cung…
“Tiểu thư, cô thích chiếc váy này không ạ?”
“Không thích.”
Yến Yến liên tục lấy ra một loạt váy đầm cho cô gái trước mặt chọn: “Cái này, vậy cái này… cái này thì sao?” Nhưng dường như chả có cái nào khiến cô gái đó hài lòng cả, Yến Yến ngã phịch xuống đất mà nài nỉ, mếu máo nói: “Ôi, tiểu thư của tôi ơi. Cô chọn giúp em đại một cái đi ạ, cái nào cũng được ạ, chứ cái đà này phu nhân sẽ đuổi việc em mất.”
“Vậy cái đó đi.”
Yến Yến vừa nghe thấy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng tảng đá trên lưng còn chưa kịp lấy xuống thì đã bị tảng đá khác đè lên vai. Mẫu mà Diệp Thanh Dao vừa chọn chính là…
Ài, thôi được rồi!
Em đầu hàng, em chịu thua cô rồi tiểu thư.
Lại nói đến hôn ước của cả hai, nếu như ngày xưa không phải bà ngoại của Thanh Dao cứu bà ngoại của Tần Khải Ngôn một mạng thì đã không có buổi gặp mặt ngày hôm nay.
Anh cũng không cần phải lãng phí thời gian của mình đến vậy, tình yêu là thứ anh không muốn dây dưa tới.
Nói chính xác hơn, Tần Khải Ngôn anh không có hứng thú với tình cảm nam nữ. Nó là một thứ gì đó rất vô vị và nhàm chán. Không cần nói đâu xa, Quách Thiên là một ví dụ điển hình. Tuy nói anh ta thay bồ như thay áo nhưng một khi gặp đúng người thì lại biến thành một kẻ si tình.
Ngay cả khi Dương Trí Thần rủ Quách Thiên đi quẩy, anh ta cũng một mực viện đủ lí do không đi. Nhưng cô gái kia vừa mở miệng rủ Quách Thiên đi xem phim thì ngay lập tức anh ta xách dép chạy đến điểm hẹn.
Cái này còn không phải trọng sắc khinh bạn sao?
“Két” Một chiếc xe Lamborghini màu xanh dương đậm đậu trước cổng. Âu Tịnh Na bước xuống xe đầu tiên, bà mặc trên mình một chiếc sườn xám màu đỏ rượu, chất liệu bằng nhung, hoa văn rất tinh xảo, lại thêm họa tiết là hai con công. Một trên một dưới càng làm tăng vẻ quý phái của bà.
Tiếp đến là Tần Khải Ngôn anh trên người vẫn là một thân vest màu đen, vẫn là kiểu tóc sáu chia bốn ngày nào. Khí chất lạnh lùng cao ngạo được tỏa ra khắp người anh khiến quản gia Lý cũng phải đổ mồ hôi lạnh mà lắp bắp:
“Chào… chào... chào Tần phu nhân, chào thiếu gia. An phu nhân đang đợi hai người, xin mời hai vị đi bên này.” Quản gia Lý dẫn bà và anh đến phòng khách và lui xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!