Ông Hà nhìn con gái đang cúi đầu ở đối diện, trong lòng thất vọng tràn trề, khó giấu được nét mặt khổ tâm. Cục cưng của ông rời xa vòng tay ông mới bao lâu mà lại biết cách luồn lách, lừa dối ông rồi chứ?
“Ba không ngờ con lại như vậy.”
Hà Nhiên áy náy, cảm giác tội lỗi ngập tràn tâm trí cô, đè chặt khiến cô không cách nào thở nổi. Từ nhỏ đến lớn ba luôn là người thương yêu cô nhất, cho nên ông mới để ý đến cô nhiều như thế, khi cô đủ mười tám tuổi và đi học xa nhà, ông còn khóc nói không nỡ.
Cô cắn chặt môi dưới, nghĩ lúc này nên để ông biết sự thật thì hơn, nhưng ngay lúc ấy bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông cửa khiến cả hai người đều nhìn nhau.
Hà Nhiên cũng không rõ ai lại tìm tới giờ này, cô giật mình nói:
“C-Con đi xem xem.”
Ông Hà cảm thấy chắc là cái thằng người yêu của con gái ông tới tìm nên chạy còn nhanh hơn cả Hà Nhiên, một phát xông ra chỗ cửa, vặn nắm tay, sau đó xuất hiện trước mặt ông là một người người đàn ông cao to mặc đồng phục xanh lam. Mái tóc của hắn ta cắt ngắn sát đầu, khuôn mặt hung dữ, lông mày rậm xếch lên như tên giang hồ.
“Là cậu à?”
“Hả?” Người kia ngơ ngác.
Hà Nhiên nhận ra anh chàng này, là bảo vệ dưới khu nhà của cô.
Ông Hà biết người trước mắt, vừa rồi lúc đi ngang qua cổng ông có chào hỏi hắn ta. Nhưng ông ngàn vạn lần không ngờ được con gái ông lại yêu hắn ta.
Ông Hà tức giận quát:
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Ba, ba làm gì vậy?” Hà Nhiên xấu hổ kéo tay ông.
Người kia bị tiếng quát của ông làm ngơ ngác, theo bản năng trả lời:
“Ba mươi mốt.”
“Cái gì?” Ông Hà giật nảy. “Cậu… Cậu lớn hơn con gái tôi đến một giáp?”
Ông có thể tạm chấp nhận nếu Hà Nhiên yêu ai đó tốt tính, thật lòng với cô, nhưng lớn tuổi như vậy thì không được ổn lắm. Ông tức giận, râu tóc như muốn dựng lên, đúng lúc ấy, Hà Nhiên nhỏ giọng nói vào tai ông:
“Anh ấy là bảo vệ của khu nhà này, không phải như ba nghĩ đâu! Ba làm vậy con sao đối mặt với người ta được nữa chứ?”
Ông Hà bấy giờ mới bình tĩnh hơn, liếc mắt nhìn con gái và xác nhận xem nó có đang nói thật không. Hà Nhiên lập tức gật đầu lia lịa và nói:
“Thật mà ba.”
“Ừ thì… E hèm… Cậu tìm tới đây có chuyện gì không?”
Ông chú già thay đổi thái độ nhanh như lật sách, làm anh chàng bảo vệ bật cười:
“À, không có gì đâu ạ, chắc định hỏi cô Hà có muốn nhận dịch vụ đổ rác hộ không?”
Nghe anh ta nói, Hà Nhiên lộ ra vẻ mặt mờ mịt:
“Chung cư lập ra quy định mới sao?”
Trước giờ mọi thứ đều là tự tay cô làm, thay bóng đèn, sửa ống nước, vứt rác cũng vậy. Nếu xảy ra vấn đề gì trong phòng thì người của chung cư không chịu trách nhiệm vì cô là người dùng, hôm nay bất ngờ có dịch vụ đổ rác hộ nữa sao?
Đang lúc ba người nói chuyện, trong phòng truyền tới âm thanh lạch cạch khiến ông Hà giật nảy:
“Cái gì vậy?”
Ông nghe thấy tiếng động nên xoay người đi vào trong, lòng Hà Nhiên lạnh lẽo, vội kéo tay ông lại rồi nói:
“Chắc là hai bé mèo của con đó, nhà con nuôi mèo mà ba!”
Ông Hà không tin, hất tay con gái ra rồi đi thẳng một mạch vào phòng ngủ của cô. Ông đột nhiên nhìn xuống dưới gầm giường rồi nói:
“Ra đây!”
Hà Nhiên đuổi tới nơi, đưa tay đỡ trán rồi thầm cầu nguyện cho tương lai của mình. Nếu cô nói trước với gia đình là có bạn trai thì còn đỡ, đằng này chưa từng kể họ nghe về vấn đề yêu đương của bản thân. Mẹ cô sẽ chấp nhận tuốt, nhưng ba cô vì rất yêu thương con gái nên luôn phản ứng thái quá trước mọi thứ. Tim cô như ngừng đập, sắc mặt khó coi vô cùng.
Ông Hà gọi thêm một tiếng:
“Không ra chứ gì?”
Ông đột nhiên nằm bẹp xuống sàn đưa đầu vào trong quan sát, Hà Nhiên che mặt không dám nhìn thẳng. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là sau một lát, trong phòng vẫn im ắng khó hiểu. Cô he hé mắt ra, trông thấy ba cô đang đỏ mặt già rồi đứng lên nói:
“Chắc là hai con mèo thật.”
Dưới gầm giường trống trơn, không một bóng người.
Hà Nhiên cảm giác tim mình vừa rơi xuống sàn, cô ngồi xuống, thở ra một hơi dài rồi lén lút quan sát gầm giường. May thật, anh ấy trốn đi rồi! Nhưng trong phòng ngoài gầm giường ra còn chỗ nào khác để giấu người đâu chứ?
Mắt Hà Nhiên liếc về phía tủ quần áo đóng chặt, dường như cha con có tâm linh tương thông, ông Hà đột nhiên đi tới, mở bung cánh cửa kia ra.
Cạch.
Bên trong là một đống lớn quần áo, vẫn không có ai.
Hà Nhiên cảm giác hôm nay cô còn hơn đi tàu lượn, chốc chốc tim nhảy lên cổ họng một lần, đến giờ chân đã mềm nhũn. Cô nhìn quanh phòng, phát hiện cửa sổ lúc này hơi hé mở, dường như ai vừa chạm vào.
Không phải chứ? Cô khó tin nổi, muốn tiến tới kiểm tra, lại bị ánh mắt quá đỗi lạnh lẽo của ba làm cho sợ hãi.