Tôi có quen anh sao?
Triệu Vy đủ thông minh để có thể hiểu những cô bạn này của cô nói đến vấn đề gì.
« Các cậu có bạn trai nhưng mình thì không có, chắc lại bỏ lỡ cơ hội này rồi..hahaha. »
« Cậu có Trung Nhất. » Cẩm Tú vừa nói vừa kéo Triệu Vy đi vào cửa hàng.
Bên trong của hàng trưng bày muôn kiểu nào là váy ren mỏng, váy lụa ngắn, đồ lót tình thú thật khiến người khác đỏ mặt.
Cả Ngọc Linh, Kim Anh và Cẩm Tú nhanh chóng chọn được cho mình những chiếc váy và phụ kiện ưng ý cho từng mục đích riêng của họ, chỉ có Triệu Vy đang ngồi ở sô pha chờ đặt gữa cửa hàng lướt điện thoại và không quên trả lời tin nhắn hỏi cô đã về nhà chưa của Trung Nhất.
« Bọn họ đang mua đồ ngủ, em vẫn đang ngồi đợi. Tí nữa sẽ về. »
« Em cũng nên mua. »
Triệu Vy thầm nghĩ Trung Nhất nghĩ bọn họ đang đi mua đồ ngủ bình thường nên mới bảo cô cũng nên mua. Cô cũng không muốn nói rõ ra cho anh nghe nên chỉ trả lời duy nhất một từ « Ohhh » rồi tắt màn hình điện thoại.
Ngọc Linh đang chuẩn bị thanh toán tiền đồng loạt nhìn cô chỉ ngồi nghịch điện thoại, rồi nhìn Kim Anh cả hai không khỏi đồng tình Triệu Vy này thật không có tiềm năng.
Đã là bạn bè phải giúp đỡ nhau, Kim Anh chọn thêm một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng màu đen dành cho Triệu Vy.
Đến khi tạm biệt mới đưa nó cho cô còn không quên nhắc nhở cô ngày mai nhất định phải mang theo.
Về đến nhà Triệu Vy đã đầu xếp quần áo vào vali, sáng mai 10 giờ mới xuất phát nhưng vì đi xa tận 3 ngày 2 đêm nên Triệu Vy muốn phải thật đầy đủ đồ dùng cá nhân nên bây giờ bắt đầu soạn trước. Cô mang cả một vali và một túi xách lớn.
Sau khi chuẩn bị hết những thứ cần thiết Triệu Vy nhìn sang chiếc váy mà Kim Anh vừa mua cho cô, rồi lại nghĩ về lời tỏ tình trước đó của Trung Nhất. Anh luôn ân cần chăm sóc cô, không ép buộc cô chuyện gì và luôn chiều theo ý cô. Cô thật sự đã rung động trước anh.
Liệu rằng cô có nên cho anh một cơ hội cũng như cho bản thân một cơ hội để yêu và được yêu không. Thế là cô mất ngủ, đến hơn 3 giờ sáng cô mới ngủ được.
Cô cảm giác bản thân vừa chợp mắt chưa lâu. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục bên tay làm cho Triệu Vy thức giấc. Khó khăn lắm mới đi ngủ được mà ai lại đi phá giấc ngủ của cô vậy chứ, thật muốn ném người đó xuống sông Sài Gòn mà.
Mắt cô mở không nổi để nhìn là ai đang gọi, chỉ lờ mờ nhìn rồi ấn vào bắt máy.
« Alo…là ai…đó, có biết tôi đang ngủ không.. mà lại gọi lúc này… »
Nghe thấy giọng cô,Trung Nhất có thể đoán ra Triệu Vy vẫn đang trên giường ngủ lại còn sử dụng giọng đanh đá trách cứ này thì chắc là chưa mở cả mắt.
Anh thoáng tự giật mình, kiểm tra điện thoại xem mấy giờ rồi có phải anh đã gọi cô quá sớm không. Là 9 gờ 23 phút, giờ này cô vẫn ngủ sao bình thường hơn 6 giờ sáng cô đã trả lời tin nhắn của anh rồi mà.
« Là anh, em vẫn chưa thức sao ? »
« Ưm…anh gì chứ, tôi có quen anh sao … » - Lời ra đến miệng cũng là lúc Triệu Vy nhận ra giọng người đang nói chuyện với mình là ai. Sao cô có thể cho anh thấy trạng thái mất mặt này chứ liệu anh có chê trách cô quá mất lịch sự không đây. Triệu Vy thật muốn tự mắng mình.
« Anh Trung Nhất, em xin lỗi…Vừa rồi em không biết là anh,..không phải vậy..ý em là anh tìm em có việc gì ạ. »
« Anh đang chuẩn bị đi đón Ngọc Linh và Minh Duy sau đó sẽ sang chổ em, em mau dậy chuẩn bị đi. » - Anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhất trả lời cô.
Trung Nhất làm đã cố gắng bình tĩnh để không làm cô loạn hơn, anh đã cảm nhận được cô gái bên kia đã rất rối loạn rồi. Anh mà mở miệng trêu chọc cô nữa thì chắc tận 5 tiếng sau cô cũng chưa chuẩn bị xong để xuất phát.
Vừa nghe xong lời của Trung Nhát Triệu Vy mở to mắt ra nhìn điện thoại, đã 9 giờ 26 phút và bọn họ hẹn nhau 10 giờ xuất phát.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!