Giọng nói sạch sẽ, non nớt, không có một chút tạp chất.
Trong lòng Bắc Minh Thiện nghẹn lại, ngón tay nắm chặt lấy vô lăng.
Đột nhiên, có một sự im lặng kỳ lạ bao trùm trong xe.
Tính tình của hai ba con rất giống nhau, không ai nói câu gì, bầu không khí yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau!
Cuối cùng, Bắc Minh Thiện khẽ cau mày: “Con…..nhớ mẹ như vậy sao?”
Trình Trình ngước đôi mắt trong veo lên, nhìn phía sau đầu của ba, suy nghĩ một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Vâng ạ. Trình Trình rất nhớ mẹ, nhớ đến mức trái tim con vô cùng đau đớn. Ba, ba chưa từng kể với con về những chuyện liên quan đến mẹ, cũng không cho phép con nhắc đến mẹ, nhưng ba thì sao? Mẹ của ba thì sao? Ba chưa từng nhớ mẹ của mình sao?”
Đôi mắt sâu của Bắc Minh Thiện xoẹt qua một tia kinh ngạc, quay đầu lại, mượn ánh sáng trong xe, nhìn thẳng vào cậu bé đang ngồi ở ghế sau.
Đôi mắt của Trình Trình ngây thơ, sáng lấp lánh, đâm vào trái tim anh.
Anh chưa từng nghĩ đến, con trai mình lại lấy mình để chất vấn mình.
Đặc biệt là câu ‘ba chưa từng nhớ mẹ mình sao?” đã khiến trái tim của anh vô cùng đau đớn.
Nhiều năm qua, Bắc Minh Thiện luôn âm thầm chịu đựng nỗi đau mất mẹ, nhưng lại vì câu nói kia của con trai mà đôi mắt đỏ hoe….
Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút trầm: “Trình, cô ấy không thể làm mẹ của con!”
Bởi vì không có ai có thể thay thế được mẹ ruột! Cũng giống như Giang Tuệ Tâm mãi mãi không thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng anh!
Dường như sợ bị con trai nhìn thấy sự thất lễ của mình, anh vội vàng quay đầu đi, trong lòng có chút run rẩy.
Ngay sau đó, tiếng khởi động xe vang lên, chiếc xe quay đầu với tốc độ cực nhanh, giống như một con cá kiếm lao nhanh trên con đường dưới màn đêm….
*
Cố Hạnh Nguyên chạy một cách điên cuồng.
Đôi giày đã bị đá bay trong lúc chạy. Cô cứ để chân trần như vậy, vừa chạy, vừa khóc, như thể sự đau khổ, vất vả những năm tháng qua giống như một dòng suối cứ như vậy mà tuôn ra….
Nhiểu năm như vậy, cô chịu đựng bao nhiêu là khổ sở! Chống đỡ bao nhiêu khổ! Con đường đến với hạnh phúc dường như luôn ngược hướng với cô.
Rốt cuộc cô phải chịu đựng đến bao giờ?
Bíp bíp bíp…
Đột nhiên, tiếng còi xe của một chiếc ô tô dồn dập vang lên từ phía sau.
“Két…..”
Sau đó là tiếng phanh xe gấp, một chiếc xe tùy tiện mà hung hăng chắn trước mặt cô!
Cô dừng lại, thở hổn hển, vừa mới chạy, nên lưng cô sớm đã ướt đẫm mồ hôi, vô cùng nhếch nhác
Nước mắt vẫn còn lưu lại trên má, liếc qua, nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang ngồi ở ghế lái trong xe, trái tim lại bị khuấy động.
Đột nhiên, Trình Trình vội vàng mở cửa xe, từ trong xe nhảy xuống, cơ thể nhỏ bé, mềm mại đột nhiên ngã xuống dưới chân Cố Hạnh Nguyên….
“Trình Trình….” Đôi mắt cô đỏ ửng, cúi xuống lập tức ôm cậu bé vào lòng, nước mắt lại tuôn rơi: “Huhu, Trình Trình….”
Ôm con trai trong lòng, một cơ thể nhỏ nhắn ấm áp thực sự, khiến trái tim bi thương của cô đột nhiên sống dậy.
Cô nghĩ, gian khổ cứ như vậy mà ập đến đi? Bởi vì có con trai, con trai chính là tiểu thiên sứ của cô….
Bắc Minh Thiện lạnh mặt, xuống xe, đứng trước mặt cô.
Lông mày ngưng tụ, nhìn Cố Hạnh Nguyên rất lâu, cuối cùng mới nói ra một câu nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ nhàng hơn…
“Lên xe đi.”
Cố Hạnh Nguyên lau nước mắt, trừng đôi mắt có chút oán hận, không thèm liếc nhìn anh!
Ôm Trình Trình trực tiếp vòng qua đầu xe, chân trần đi về phía trước….
Vẻ mặt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện lóe lên một tia lo lắng: “Cố Hạnh Nguyên! Cô đang làm mình làm mẩy với tôi sao?”
Cô không để ý đến anh! Ôm con trai, tiếp tục đi bộ.
Anh bước được hai bước, chân có chút bủn rủn! Đuổi theo cô: “Cô làm như thế này là muốn bắt cóc con trai tôi sao?”
Cô cùng không trả lời! Dường như rất quyết tâm!
“Chết tiệt! Cô quay lại đây cho tôi!” Anh có chút tức giận, sự đau đớn trên đôi chân ngày càng rõ ràng. Bởi vì lúc trước đã bị thương, lúc nãy trong bữa ăn còn bị người phụ nữ này hung hăng đá hai cái, lại đá trúng chỗ đang bị thương!
Mặc kệ anh la hét như thế nào, dường như cô thật sự muốn trở thành người xa lạ với anh!
Trình Trình ngả vào lòng cô, hơi ngẩng đầu lên, nhìn ba mình ở phía sau, khẽ thì thầm bên tai Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ ơi, hình như ba bị đau chân…”
“….” Cố Hạnh Nguyên lạnh mặt, không nói lời nào, ôm con trai tiếp tục đi về phía trước.
Bắc Minh Thiện trơ mắt nhìn người phụ nữ đang đi rất nhanh kia, người phụ nữ này giống như đã ăn một quả cân sắt vậy, quyết tâm chiến tranh lạnh với anh đến cùng!
Điều khiến anh càng tức giận chính là cô đang ôm con trai của anh, mà con trai của anh không những không phản kháng mà còn không ngừng hưởng thụ!
Bắc Minh Thiện thật sự rất tức giận!
Nghiến răng hét lên: “Bắc Minh Tư Trình! Con cứ như vậy mà đi theo người phụ nữ này? Con còn có tiết tháo không hả!”
Trình Trình chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn Bắc Minh Thiện, đôi mắt nhỏ ngây thơ kia giống như đang nói ‘có một người phụ nữ trong lòng, từ đó tiết tháo cũng chỉ là người qua đường’.
Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm vào con trai, không kiềm chế được hết lên: “Mẹ nó, con cũng hèn hạ như chú hai của con vậy!”
Cô Hạnh Nguyên vừa nghe thấy tên khốn kiếp kia lại bắt đầu mắng con trai, lập tức dừng lại!
Bắc Minh Thiện lập tức ngậm miệng lại, trái tim của anh không hiểu tại sao lại căng thẳng theo!
Cánh tay của cô vô thức ôm chặt lấy Trình Trình, mắng cô thì được, nhưng mắng con trai cô bất cứ lúc nào cô cũng sẽ liều mạng với người đó! Nhưng, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lồng ngực, cố gằng nói với mình, không cần để ý đến tên cặn bã này!
Nhịn! nhịn! nhịn!
Vì vậy, cô ôm chặt Trình Trình tiếp tục đi về phía trước….
Bắc Minh Thiện lại tức giận: “Người phụ nữ đáng chết kia, cô đứng lại cho tôi!”
Nghiến răng, anh khập khiễng lao nhanh đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, chặn đường của cô, trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
Khuôn mặt u ám trừng mắt với người phụ nữ không biết tốt xấu này!
Dưới màn đêm, mượn ánh sáng của chiếc xe ở đằng xa, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một khuôn mặt kiêu ngạo một cách rõ ràng như vậy.
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi bay trong gió, những giọt nước mắt trên má loang lỗ không rõ, đôi mắt kia lại giống như một viên đá sáng màu đen, phát ra những ánh sáng rực rỡ dưới màn đêm.
Cậu bé nằm sấp trong lòng cô, ngước đôi mắt trong veo và dễ thương lên, chớp chớp mắt nhìn anh.
Trái tim anh không khỏi thắt lại!
Điên rồi!
Đôi mắt của con trai anh vậy mà lại rất giống với người phụ nữ này!
“Buông con trai tôi ra!” Anh nghiến răng, vẻ mặt khiến người khác sợ hãi.
Cố Hạnh Nguyên lạnh lùng liếc nhìn anh, vẫn không lên tiếng, chỉ ôm chặt Trình Trình, vòng qua Bắc Minh Thiện, tiếp tục đi về phía trước….
“Mẹ kiếp! Cô muốn chiến tranh lạnh với tôi đến cùng sao!?” Đôi mắt anh đỏ ngàu, chân ngày càng đau, chỉ vài bước đã đuổi kịp cô: “Bắc Minh Tư Trình, con cút xuống cho ba!”
Trình Trình vùi đầu trong vòng tay của mẹ, dường như cảm nhận được sự tức giận tỏa ra trên người mẹ, cậu bất lực liếc nhìn ba, lạnh lùng nhắc nhở: “Ba, chú ý thái độ.”
Một câu nói, đã khiến Bắc Minh Thiện phát điên!
Ngọn lửa tức giận trong người anh gióng như tên đã lên cung, lập tức bộc phát, tên tiểu tử này lại dùng vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn anh, còn xem thường nói với anh, chú ý thái độ!
“Mẹ nó! Thái độ cái shit!”
Thái độ cái shit! Gặp một người phụ nữ một đứa bé như thế này, thái độ mà anh tu dưỡng nhiều năm đã vỡ nát!
Anh hét lên một tiếng, đột nhiên giống như lên cơn điên, tập tễnh lao đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, không đợi cô phản ứng lại, anh đã chặn ngang eo, ôm cả hai mẹ con lên.
“A…” Cố Hạnh Nguyên đột nhiên mất thăng bằng, theo bản năng ôm chặt lấy con trai ở trong lòng, tức giận trừng mắt với Bắc Minh Thiện, nghiến răng nói: “Anh bị điên à!”
“Cuối cùng cũng trả lời tôi!” Anh lạnh mặt, bất luận cô vặn vẹo như thế nào, anh vẫn ôm chặt lấy cô không buông: “Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn cô bắt cóc con trai tôi!”
Lúc nãy Trình Trình bị ba chặn ngang eo ôm mẹ lên, cơ thể nhỏ bé của cậu cũng nghiêng ngả, may mà không rơi xuống.
Chỉ có điều, vị trí của cơ thể lúc này có chút kỳ quái.
Mẹ ôm cậu, ba lại ôm mẹ, vậy….cậu có phải ôm ba không?
Như vậy có thể tạo thành một vòng tròn?
Nghĩ vậy, Trình Trình trộm liếc nhìn khuôn mặt, cái trán u ám phủ đầy mây của ba, lập tức rùng mình, cậu vẫn không nên ôm thì hơn….
Trình Trình thấy mẹ cũng lạnh mặt, không hỏi thay mẹ trả lời: “Ba, hình như ba nói ngược rồi. Phải là ba muốn nhân cơ hội bắt cóc chị gái.”
“Con im miệng đi!” Bắc Minh Thiện nheo đôi mắt lạnh lùng lại, đường nét hàm dưới rõ ràng, góc cạnh, gân xanh lúc ẩn lúc hiện. Anh đi khập khiếng, nhanh chóng quay lại xe của mình.
“Anh hung dữ cái gì! Chỉ biết mắng đứa bé, anh không có giống sao!” Cố Hạnh Nguyên bị người đàn ông này làm cho tức chết, điên cuồng giãy giụa, nhưng lại sợ Trình Trình rơi xuống, chỉ có thể gào lên: “Buông tôi ra!”
“Tôi có giống hay không, không phải cô đã tự mình kiểm nghiệm qua sao?” Anh lạnh lùng, tà mị liếc nhìn cô, trong ánh mắt kia hiện lên ngọn lửa dục vọng.
Khiến trái tim bé nhỏ của cô siết chặt lại!
Có lẽ là có tật giật mình, dù sao Trình Trình và Dương Dương quả thật là giống của anh.
Nhưng, cô vẫn nghe ra được phế liệu đồi trụy trong lời câu nói ám chỉ của anh!
Mắng: “Lưu manh!”
Cố Hạnh Nguyên ôm chặt Trình Trình vào lòng, bị anh cưỡng ép nhét vào ghế sau!
Ầm.
Cửa xe bị đóng lại!
Anh nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khóa bộ điều khiển trung tâm.
Sau khi hít thở sâu vài cái, chịu đựng cơn đau ở chân, anh khởi động xe, lại đạp ga, chiếc xe lao về phía trước….
Trên đường đi, Cố Hạnh Nguyên vẫn ôm chặt Trình Trình, vẫn không để ý đến Bắc Minh Thiện.
Lăn lộn cả buổi tối, đứa bé thật sự đã rất mệt mỏi, đặc biệt là được nằm trong vòng tay của mẹ, cảm thấy vô cùng an tâm.
Rất nhanh Trình Trình đã chìm vào giấc ngủ.
Bắc Minh Thiện cũng không nói gì, nhưng sự lạnh nhạt của Cố Hạnh Nguyên khiến trong lòng anh có chút khó chịu.
Vừa nghĩ đến bạch nguyệt quang của người phụ nữ này lại chính là cháu trai của mình!
Một cảm giác buồn bực khó hiểu hiện lên trong đầu anh, anh trộm đập một cái xuống vô lăng!
Cô dám nhớ nhung không quên thử xem, xem anh có gọt cô không….
Dạ Ánh nhất phẩm
Cuối cùng cũng trở về nhà.
Chiếc xe vừa dừng lại, khóa điều khiển vừa mở ra, Cố Hạnh Nguyên đã mở cửa ra, ôm Trình Trình lên, chân trần đi về phía Dạ Ánh nhất phẩm.
Lúc nãy Bắc Minh Thiện còn có chút lo lắng, sợ cô ôm con trai đi mất, cho đến khi nhìn thấy cô đi vào tòa nhà, mới yên tâm.
Vội vàng vứt xe cho chàng trai ở bãi đỗ xe, tập tễnh chịu đựng cơn đau ở chân nhanh chóng đi theo cô….
Cố Hạnh Nguyên thề, nếu không phải là vì Trình Trình và Dương Dương, cô thật sự rất muốn rời đi! Không bao giờ nhìn người đàn ông này nữa!
Mặc dù Bắc Minh Thiện cảm thấy bực bội, nhưng có lẽ tự biết mình đuối lý, hiếm khi không tức giận giúp cô mở cửa….
“Cô có thể để thằng bé xuống rồi.” Từ trước đến giờ đã quen cứng miệng, giọng nói của anh vẫn gợn đòn!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!