Mà người đàn ông này lại không chút lo lắng, không quan tâm, bất chấp đè xuống giường!
Ôm cô, cả hai cùng ngã xuống chiếc giường lớn….
Nghìn cân treo sợi tóc!
Cô Hạnh Nguyên bị dọa đến mức suýt nữa hồn bay phách lạc!
May là, cô chỉ cảm thây chiếc giường dưới người rất bằng phẳng, không hề đè lên đứa bé.
Cô lo lắng, mấy lần muốn há miệng cắn anh, nhưng lại bị anh khéo léo tránh được!
Anh ôm cô, nằm trên tấm đệm mềm mại, êm ái…
Cố Hạnh Nguyên đang khóc thét trong lòng!
Trong lúc sột soạt, cô nghe thấy tiếng anh xé đồ ngủ của mình.
“Ưm….” Cô chống cự, ngón tay khua khua.
“Shhh….” Cào rách da anh.
“Cút….” Cô vũng vẫy dữ dội.
“Hừ….” Dường như anh đang phải chịu đựng một loại đau đớn nào đó.
Đàn ông và phụ nữ, vốn là một cuộc chiến không công bằng.
Cho dù cô có chống cự như thế nào, cuối cùng anh vẫn có năng lực bẩm sinh để khống chế cô!
Ngay khi Bắc Minh Thiện sắp thành công…..
Đột nhiên….
Một tiếng tách vang lên!
Căn phòng sáng trưng!
Ánh đèn sáng trắng chiếu sáng căn phòng ngủ tối đen lúc nãy.
Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc đến mức tim gần như ngừng đập!
“Chị, tại sao điểu nhân ba ba lại đè lên chị?” Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái, ngây thơ trẻ con của Dương Dương cất lên.
Cả người cô run rẩy.
Liếc sang ngang chỉ thấy con trai đang nằm bò trên đầu giường, hai tay chống lên má, đôi mắt to tròn và ngây thơ, tò mò nhìn cô và Bắc Minh Thiện!
Bắc Minh Thiện rất không vui khi bị người khác làm gián đoạn, anh buông đôi môi Cố Hạnh Nguyên ra, ngẩng đầu lên nhìn con trai mình.
Đôi mắt sắc bén lóe lên một ngon lửa.
“Ngủ đi, con còn quan tâm ta đè ai!” Anh mắng một tiếng, tên đã lên cung, lại bị tên tiểu tử ngày làm gián đoạn, ai có thể chịu đựng được chứ!
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên đưa mắt về phía đầu giường bên kia, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Trình Trình!
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm!
Suy nghĩ, may mà đứa trẻ Trình Trình này phản ứng nhanh.
Nhưng, cô không bao giờ ngờ đến Dương Dương lại bật đèn! Đứa trẻ này thật sự không đáng tin cậy mà!
Cô tức giận giơ tay lên, bốp một cái, đánh vào vai Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh Thiện, anh cút ra ngoài cho tôi! Anh dạy con trai mình như thế này sao? Anh có biết xấu hổ không hả?”
Quan trọng là lúc này vẫn đang khỏa thân!!
Ai mà lường trước được, thân hình nhỏ bé của Dương Dương vội vàng bò dậy, hai ba cái cũng cởi bỏ quần áo của mình….
“…..Bảo bối, con làm gì vậy….” Cố Hạnh Nguyên sợ hãi trợn tròn mắt.
Dương Dương học dáng vẻ của Bắc Minh Thiện, tìm một chiếc gối, cơ thể nhỏ khỏa thân nằm bò trên gối….
Khuôn mặt còn tỏ ra ngây thơ, không chút xấu hổ hỏi: “Chị à, tại sao điểu nhân ba ba và chú hai đều thích khỏa thân như vậy? Bơi sao?”
Tiểu tử này vừa nói, chân tay vừa khua khua, tiểu tử này đang làm tư thế chẳng khác gì con cóc đang bơi ếch.
Vẻ mặt Cố Hạnh Nguyên tái nhợt, nhìn đứa con trai không học cũng giỏi, dáng vẻ rất thành thạo, cô đột nhiên tức giận, đem tất cả trút lên đầu Bắc Minh Thiện!
“Bắc Minh Thiện, anh nhìn đứa con trai ngoan mà anh đã dạy đi! Cút xuống cho tôi!”
Tốc độ của sự việc xảy ra không theo kịp tốc độ nói, cô hung hăng đá một cú….
“Si….”
Bắc Minh Thiện cau mày, thở dốc.
Sắc mặt tái mét, không cam tâm tình nguyện kéo chăn lên che eo và bụng, dời khỏi người Cố Hạnh Nguyên.
Trừng mắt vưới con trai: “Bắc Minh Tư Trình, cút ra ngoài cho ba, muốn bơi thì đi đến bể bơi, đừng ở đây quét giống của ông!”
Bốp.
Cố Hạnh Nguyên tát một cái vào mồm Bắc Minh Thiện.
Vô cùng bá đạo!
Ánh mắt Bắc Minh Thiện lạnh đi.
Dương Dương bất ngờ run rẩy.
Đột nhiên, nhìn thấy trên cái hàm u ám của điểu nhân ba ba hiện lên mấy đường màu đỏ, cậu bé lập tức cười tươi như một bông hoa: “Ờ há, chị uy vũ!”
Cố Hạnh Nguyên tức giận đến mức ngực căng phồng, giãy giũa thân thể, vội vàng ôm lấy Dương Dương: “Cái tát này là để cho anh tỉnh lại, đừng dạy xấu con trai anh như vậy!”
Bắc Minh Thiện lạnh mặt, vẻ mặt có chút xanh mét: “Cố Hạnh Nguyên! Tối nay, đây là lần thứ hai cô tát tôi!”
Lần thứ nhất, cô vì Diệp Long mà tát anh, mà lần này, cô lại vì con trai của anh mà tát anh một cái.
Nhìn thấy sự tức giận của Bắc Minh thiện sắp bùng lên….
Cô Hạnh Nguyên ôm chặt lấy Dương Dương vẫn còn đang khỏa thân, vội vàng bò xuống giường.
Bắc Minh Thiện muốn đưa tay ra bắt lấy cô, không ngờ cái chân nhỏ đang bị thương vừa dùng lực thì cơn đau đã lập tức ập đến, anh nhếch mép hít mấy hơi khí lạnh!
Trơ mắt nhìn người phụ nữ đang ôm con trai của anh nhẹ nhàng đi xuống đất.
Quay người muốn rời đi!
“Mẹ kiếp, cô lại muốn đi đâu?” Trán anh đã toát mô hôi lạnh, thở hổn hển, vội vàng hét lên.
“Đưa thằng bé đi ngủ! Chả lẽ phải ở đây hầu hạ anh sao?” Cố Hạnh Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng, cô không thể quên anh đã làm nhục cô như thế nào! Cho dù vì hai đứa con trai sinh đôi, cô cũng không để mặc anh chơi đùa nữa!!
Chỉ là, cô cẩn thận lướt xuống dưới giường….
Quả nhiên, thân hình nhỏ bé của Trình Trình đang nằm sấp ở trên sàn nhà dưới gầm giường, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh.
Ngực cô đột nhiên nghẹn ngào!
Không nói gì, để một tay ra, nắm lấy góc chăn, kéo mạnh một cái.
Chiếc chăn đang che chắn trên người của Bắc Minh Thiện cứ như vậy mà bị cô kéo lên cao!
Thân thể này giống như cơ thể của Apllo, cứ như vậy không mảnh vải che thân hiện ra….
Hai má Cố Hạnh Nguyên nóng bừng.
“Wow, con chim thật to….” Dương Dương trợn mắt, miệng chữ O mồm chữ A , giống như nhìn thấy kỳ quan thế giới, sợ hãi mà thán phục!
Cố Hạnh Nguyên không khỏi trợn tròn mắt, quả nhiên là ba con, cá mè một lứa!
Già không biết tốt xấu, trẻ không đáng tin!
Cô không quan tâm ba bay hai mươi mốt, giữa chặt Dương Dương ở trong lòng: “Trẻ con không được nhìn, cẩn thận bị viêm mắt đó!”
Sau đó kéo chiếc chăn, vừa lùi về sau, vừa cẩn thận che phần đầu giường….
Trình Trình nắm lấy cơ hội này, trốn vào trong chăn….
Mẹ con quả nhiên là liền tâm.
“Chết tiệt, người phụ nữ này, rốt cuộc cô muốn làm gì! Con trai tôi nhìn thấy thì làm sao? Thằng bé không phải là con gái! Viêm mắt cái gì?” Lông mày của Bắc Minh Thiện nhíu lại, nếu như không phải chân anh đang bị đau, dựa vào kỹ năng của anh, sao có thể tha thứ cho việc bé gái này giễu võ dương oai trước mặt anh?
“Đúng, đúng…” Dương Dương vội vàng gật đầu, cái đầu nhỏ chơi đùa, nhưng lại bị mẹ giữ chặt.
“Tự nhiên cô kéo chăn làm gì! Trả lại cho tôi!” Anh vô cùng tức giận, cô lại nhượng bộ lui binh.
“Xin lỗi, đứa nhỏ quen chăn, tôi phải chuyển đi!” Cô nói một cách rất chính nghĩa, hào hùng, nhưng thực ra trong lòng vô cùng lo lắng.
“Tôi quen người….” Anh nghiến răng, ngụ ý đứa nhỏ ngủ quen chăn, anh quen cô! Nhưng, cậu Thiện lúc này nhận ai cũng không có tác dụng: “Shhh, chân….đau….”
Trên trán mồ hôi lạnh đã nhễ nhại, kéo trái tim anh.
Cố Hạnh Nguyên lướt nhìn cái chân bị thương của anh, quả nhiên đã bầm tím một mảng, còn có dấu hiệu sưng đỏ….
Trời ơi, vết thương cũ của người đàn ông này lại tái phát thành như thế này, vậy mà lúc nãy anh còn nghĩ đến việc muốn mây mưa với cô!!
Tên này đúng là một tên cặn bã!
Cô nheo mắt lại, cắn môi, buộc lòng phải làm vậy!
“Đau chết cũng đáng đời!”
Sau đó, một tay ôm Dương Dương đang khỏa thân lùi về sau, một tay kéo chiếc chăn.
Cả người dịch chuyển đến bên tường, dùng vai chạm vào nút công tắc trên tường….
Phụp.
Đèn tắt.
Căn phòng lại tối om.
Phù…lúc này cô mới thở phào nhẽ nhõm.
Trình Trình sột soạt chui ra….
“Cố Hạnh Nguyên, tôi đếm đến ba, cô dám đi thử xem!” Trong giọng nói mạnh mẽ của Bắc Minh Thiện có nhẫn nhịn.
“Một!” Anh đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trái tim của Cố Hạnh Nguyên đập dữ dội, cắn chiến chăn, mò mẫm tìm nắm cửa…
Cạch.
Thân thể của Trình Trình theo chân cô.
“Hai!” Giọng nói của Bắc Minh Thiện lạnh lùng, dường như cơn tức giận sắp bộc phát.
Dương Dương dường như cảm nhận được một luồng khí nào đó không bình thường, vội vàng rúc vào lòng mẹ, huhu, cậu sợ tối….đặc biệt là trong căn phòng tối còn có ba ba khốn nạn….
Cửa mở ra, cô di chuyển chân đi ra, cơ thể nhỏ bé của Trình Trình trượt ra ngoài…
Cô nghiêng người, mặc kệ Bắc Minh Thiện đang la hét!
“Ba!”
Giọng nói lạnh lùng rơi xuống, chỉ nghe thấy…..
Ầm.
Một tiếng đóng cửa rất lớn vang lên, làm rung chuyển cả căn phòng!
Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại không khí lạnh lẽo đáp lại Bắc Minh Thiện….
Lại một lần nữa nhắc nhở anh, anh lại bị xem thường!
Im lặng trong ba giây!
Đột nhiên, một chiếc gối bị ném lên cánh cửa!
Một tiếng gào thét truyền đến….
“Người phụ nữ kia, có một ngày tôi sẽ giết chết cô…”
*
Cố Hạnh Nguyên đứng ở bên ngoài cửa, đột nhiên rùng mình.
“Suỵt…”
Cô vội vàng bế hai đứa trẻ, tốc độ giống như lao về đích, xông vào một căn phòng khác, ầm, đóng cửa lại, khóa trái.
Cuối cùng, cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Đêm còn rất dài, rất dài….
*
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng dịu dàng tràn vào trong cửa sổ.
Trên chiếc giường, một lớn một nhỏ đang mệt mỏi nằm ngủ trên giường.
Cố Hạnh Nguyên vì tối qua lăn qua lăn lại nhiều bị quá sức nên lúc này vẫn còn đang ngủ rất sâu.
Dương Dương từ trước đến nay vẫn luôn tham ngủ, nằm một cách lung lung, một chiếc chân nhỏ trắng nõn gác lên eo của mẹ, ngay cả lúc ngủ cũng giống như một bá vương nhỏ.
Chỉ là….
Còn một tiểu bảo bối đâu?
Đột nhiên, một tiếng đập mạnh.
Trình Trình loạng choạng chạy vào, vội vàng chạy đến bên giường của mẹ, lắc cánh tay cô: “Mẹ, mẹ, dậy đi! Dậy đi….”
Trong giọng nói của Trình Trình mang theo một chút vội vàng.
Cố Hạnh Nguyên mơ mơ màng màng mở đôi mắt đang ngái ngủ ra, khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo, đáng yêu của Trình Trình chiếu vào mắt, ánh mắt cô dịu lại, nở một nụ cười nói: “Chào buổi sáng, bảo bối, sao con dậy sớm vậy?”
Trình Trình luôn thức dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi cũng rất quy luật.
Chỉ là lúc này, cậu bé ngoan ngoãn yên tĩnh, lông mày đang nhíu chặt lại: “Mẹ, hình như ba thật sự bị bệnh….”
“Bị bệnh? Con qua xem anh ta?” Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới tỉnh táo, chống người lên, liếc nhìn Dương Dương vẫn còn đang tham ngủ.
Trình Trình vội vàng gật đầu: “Mẹ, mau qua xem ba đi…”
*
Sau khi Cố Hạnh Nguyên sửa sang quần áo xong, lúc cô đi đến bên giường thì vô cùng ngạc nhiên.
Dịu mắt, không thể tin được nhìn chân của người đàn ông này….thật sự đã sưng lên!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!