CHƯƠNG 68 CẬU BÉ TÓC XOĂN
Chỉ thấy Tô Ánh Uyển kích động, đứng dậy, vỗ tay cho Cố Hạnh Nguyên trước tiên!
Trong thời gian ngắn, lôi kéo tất cả mọi người.
Trong tiếng vỗ tay ầm ầm như thế, Cố Hạnh Nguyên thấy khuôn mặt Bắc Minh Thiện tối đến mức không thể tối hơn.
Mím chặt môi, dường như đang thể hiện anh đang rất không vui!
Cho dù là đối mặt với người phụ nữ như Sunny, Cố Hạnh Nguyên cũng đau nhói, nhưng cô vẫn mỉm cười cao ngạo, Bắc Minh Thiên bất nhân với cô, cô liền bất nghĩa với anh! Giúp tin đồn của anh và Sunny triệt để thành sự thật!
Tô Ánh Uyển là người đầu tiên vỗ tay cho Cố Hạnh Nguyên.
Dụng ý rất dễ thấy được.
Vì Cố Hạnh Nguyên đã giúp cô ta một phần sức!
Vì thế, bài thi thứ hai của vòng hai đã kết thúc mơ hồ như thế.
Thậm chí đến phần báo cáo khái niệm dài dằng dặc kia, Cố Hạnh Nguyên cũng không cần đọc nữa.
Nhẹ nhàng dùng một khái niệm chó má “chim liền cánh”, rất được lòng Tô Ánh Uyển, liền mơ hồ qua cửa.
Tất cả đều chỉ chờ vòng cuối cùng.
Dù sao sau vòng đấu thầu thứ hai, chỉ có hai công ty lọt vào vòng đấu thầu cuối cùng.
Hươu chết về tay ai cũng chưa biết, thế nhưng Cố Hạnh Nguyên có thể khẳng định là, trừ khi là đi cửa sau, bằng không Cố thị chết chắc rồi.
Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của Bắc Minh Thiện, nhìn cô chằm chằm.
Dường như Cố Hạnh Nguyên có thể cảm nhận được trong không khí đang bốc lửa.
Thế nhưng, sắc mặt cô quả thật trắng bệch đến đáng sợ.
Căn bản không có thời gian để ý đến cảm xúc của anh.
Vừa kết thúc, Tôn Quân Hạo liền lập tức đi tới: “Cô không sao chứ?”
Cô cười yếu ớt, ôm lấy vùng bụng dưới đau đớn, cắn chặt răng: “Không sao…”
Thân dưới không ngừng chảy máu tươi, khiến bờ môi cô dần không còn sắc máu.
Kỳ kinh này, thật sự là cực kỳ đau đớn!
Vì ở hội trường đông người, ngoài cách dùng ánh mắt mà xử lý người phụ nữ mặc bộ đồ màu hồng kia, ngoài ra Bắc Minh Thiện không thể làm gì khác.
Chỉ có thể kéo Tô Ánh Uyển, hai người rời khỏi…
Khi đi ngang qua Cố Hạnh Nguyên, mặt anh trầm xuống theo thói quen, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Tôn Quân Hạo, ngừng một chút: “Tôi đã xem qua bản vẽ của ông.”
Ý của anh, là bản vẽ trong bài thi đầu tiên của Tôn Quân Hạo, vì ông ta vẽ trên máy tính, nên Bắc Minh Thiện có thể kịp thời mở xem.
Người Tôn Quân Hạo cứng lại theo phản xạ: “Vẫn mong tổng giám đốc Bắc Minh chỉ bảo nhiều hơn.”
Ai ngờ, Bắc Minh Thiện lại không nhỏ mọn, cười chế giễu: “Cho rằng lấy tác phẩm của người khác là có thể qua cửa sao? Cố thị thật sự là nhiều nhân tài nha!” Anh trào phúng, dùng thủ đoạn không ra gì tham gia thi đấu, Cố thị cũng không phải lần một lần hai. Ánh mắt của anh cũng thờ ơ lướt qua Cố Hạnh Nguyên mồ hôi đầy mặt: “Cô nói xem có phải không, Nguyên?”
Cố tình nhấn mạnh chữ “Nguyên”. Dường như đối với trò đùa về lý luận “vui đùa chốc lát” vừa rồi.
Cố Hạnh Nguyên ngạc nhiên.
Quay ra nhìn Tôn Quân Hạo, tác phẩm của người khác? Không đúng, rõ ràng cô thấy ông ta tự mình vẽ…
Tô Quân Hạo không tức giận mà lại cười, dường như đã sớm ngờ tới: “Haha, có lẽ tổng giám đốc Bắc Minh hiểu lầm rồi. Tham gia cuộc thi quan trọng thế này, tôi đây nào dám gian lận chứ? Hơn nữa, bản vẽ tự tôi vẽ tại đây, sao có thể làm giả chứ?”
“Ồ?” Bắc Minh Thiện nhướn mày: “Nói như vậy, là có cao nhân chỉ bảo ở phía sau?”
“Ha, tôi không hiểu tổng giám đốc Bắc Minh nói cái gì. Nếu thật sự có cao nhân chỉ bảo, vậy nhất định cũng là phó tổng giám đốc Cố. Mặc dù cô ấy hiểu biết rất ít về kiến trúc, nhưng cô ấy thường xuyên có thể mang đến cho tôi đây cảm hứng sáng tạo…”
“Hừ…” Bắc Minh Thiện hừ lạnh, không nói gì nữa.
Kéo tay Tô Ánh Uyển, sải bước rời đi…
Mùi hương trên người Tô Ánh Uyển bay vào khoang mũi Cố Hạnh Nguyên, cả người cô chấn động.
Mùi hương này, dường như giống hệt với mùi hương kia ở trong phòng nghỉ của Bắc Minh Thiện!
Thì ra là lúc cô ngủ vừa rồi, thật sự có người tới!
Người này… chính là Tô Ánh Uyển!
Cố Hạnh Nguyên đau đầu đỡ trán, hai nỗi đau cùng ập tới, khiến cô căn bản không có cách nào suy nghĩ nhiều vấn đề như thế.
Điều thắc mắc duy nhất là…
“Cố vấn Tôn, vì sao Bắc Minh Thiện lại nói bản vẽ của ông là tác phẩm của người khác?”
Tôn Quân Hạo nhìn Cố Hạnh Nguyên, lại nhìn Bắc Minh Thiện ở xa xa: “Phó tổng giám đốc, không phải tôi đã từng nói với cô sao? Có người sẽ giúp cô đạt được tâm nguyện! Vì thế, có phải là tác phẩm của người khác hay không, có gì quan trọng chứ?”
Thần kinh Cố Hạnh Nguyên căng thẳng!
Mồ hồ trên trán đã khiến cô không có tâm tư nào nghĩ sâu về câu nói của Tôn Quân Hạo, hơn nữa cô sợ một khi chọc thủng lớp giấy ngăn cách này, người phía sau mà Tôn Quân Hạo nói kia, thật sự là… Diệp Long. Cô nghĩ cũng không dám nghĩ!
“Ừ… Tôi không thoải mái, muốn về nhà nghỉ ngơi. Ông giúp tôi xin nghỉ phép với công ty, tôi không về Cố thị nữa.”
Tôn Quân Hạo nhíu mày, quan tâm hỏi: “Phó tổng giám đốc, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện khám không?”
“Ôi… Không, không cần đâu.”
Sao cô lại không biết xấu hổ mà nói chỉ là đau bụng kinh chứ? Hơn nữa trước khi đến kỳ kinh, vừa khéo còn bị tên thối nát Bắc Minh Thiện kia nhục nhã! Khiến bây giờ, bụng dưới của cô vẫn rất căng trướng.
Xách túi, tạm biệt với đội Cố thị, Cố Hạnh Nguyên vội vàng ra khỏi Bắc Minh thị…
Chỉ là, cô không hề phát hiện, phía sau cô, ẩn giấu một đôi mắt oán hận…
Trường mầm non Tinh Tinh.
Hôm nay, bầu trời trong sáng.
Trình Trình đeo cặp sách, vừa ra khỏi trường học, đi qua một con hẻm nhỏ, thấy xa xa nơi cuối con hẻm có một bóng người nhỏ lén lén lút lút.
Bóng người nhỏ bé kia, khuôn mặt trắng nõn to bằng bàn tay, đeo gọng kính râm.
Tóc đen dày mềm, làm một kiểu tóc thịnh hành nhất…
Tóc uốn xoăn!
Tóc xõa tung, đưa tay vuốt tóc liền có thể tóm được một sợi tóc đã tạo hình, giống như pháo hoa nổ tung trên bầu trời, cực kỳ có cá tính.
Pháo hoa thì đẹp, nhất là khoảnh khắc nổ tung trên bầu trời, xinh đẹp rực rỡ.
Thế nhưng…
Có ai từng thấy pháo hoa nổ trên đầu mình mà không thấy đẹp chứ?
Hơn nữa, còn là pháo hoa vừa nổ…
Trình Trình bất giác nhíu mày lại, trong mắt lộ ra ý không biết làm thế nào.
Nếu có thể, cậu thật sự không muốn thừa nhận người có tạo hình đặc biệt này, chính là người giống y hệt mình – Dương Dương!
“Này…” Hiển nhiên Dương Dương cũng nhìn thấy Trình Trình, liếc trái liếc phải một lượt, sau đó nhấc chân chạy tới.
Trình Trình đứng im tại chỗ: “Anh không phải là này, anh là anh của em.”
Dương Dương chu môi, đẩy gọng kính râm trên sống mũi: “Đừng nói nhiều lời, ai là anh của ai cũng chưa biết đâu! Gần đây điều tra được gì rồi?”
Trình Trình đánh giá Dương Dương một lượt, rồi nhìn cẩn thận mái tóc xoăn của Dương Dương, hừ một tiếng, nói với giọng điệu cực kỳ ghét bỏ …
“Em bị cái gì kích thích thế? Nổ quả tóc thế này để tự hại mình?”
“Nổ tóc? Tự hại mình?” Dương Dương không đồng tình, vội vàng tháo kính xuống, trừng mắt nhìn Trình Trình: “Làm ơn, đây là kiểu tóc xoăn thịnh hành nhất đấy! Người không dũng cảm, còn không dám làm kiểu tóc này đâu! Cậu thật sự là không có mắt nhìn!”
Trình Trình nhướn mày, mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Không cần hỏi cũng biết là chú ba đưa em đi làm đúng không?”
“Hihi.” Dương Dương vuốt mái tóc xoăn phồng, nhe răng cười: “Cậu không biết đâu, gần đây chú ba đưa tôi đi không ít chỗ ăn chơi, trời ơi thật sự là quá vui…”
“Khó trách! Anh gọi điện thoại cho em ba lần, tên nhóc nhà em cũng không có thời gian ra gặp anh!” Trình Trình biết ngay, thật ra Dương Dương thích hợp với nhà họ Bắc Minh.
Dương Dương thuần túy là loại ham chơi, thường thì chuyện không vui chỉ giữ trong cái đầu ngốc kia được một đêm, ngủ một giấc dậy, cậu vẫn vui vẻ như thường.
Lại thêm, Dương Dương thích ăn chơi nhảy múa, bay nhảy khắp nơi, không tim không phổi y hệt chú ba, vì thế, cậu và chú ba đúng là vật hợp theo loài, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Trình Trình không hề thấy lạ.
Dương Dương chu môi: “Này, tôi cũng rất bận có được không? Nếu không phải tôi tạo quan hệ tốt với chú ba, tôi có biết được chuyện đến chú ba cũng không biết mẹ cậu là ai sao?”
Trình Trình nhướn mày: “Chú ba cũng không biết?”
“Đúng vậy!” Dương Dương trợn mắt khinh thường, được rồi, cậu thừa nhận, gần đây cậu và chú ba ăn chơi hơi quá, vui quên lối về: “Tôi chỉ nghe chú ba nói, năm đó là bà nội tìm một người phụ nữ cho ba, sau đó sinh ra cậu…”
“Là sinh ra chúng ta!” Trình Trình sửa lại, mày càng nhíu chặt hơn: “Là bà nội tìm phụ nữ cho ba sao?”
Trình Trình nghĩ ra gì đó, sau đó lấy ra một trang giấy từ trong cặp sách.
Dương Dương sán lại xem, hàng chữ ngay ngắn thẳng hàng: Phòng khám phụ sản Linda
“Phụ sản?” Dương Dương kêu một tiếng, ánh mắt kỳ lạ đánh giá Trình Trình: “Này người anh em, cậu cũng không sinh em bé được, xem phòng khám phụ sản gì chứ?”
Ánh mắt của Trình Trình liền sắc như đao: “Đây là dì Linda anh gặp lần trước, khi mẹ đẻ chúng ta, dì ấy là bác sĩ đỡ đẻ. Hình như dì ấy biết chút chuyện…”
“Thật sao?” Dương Dương lộ ra ánh mắt vui mừng, kéo tay Trình Trình muốn đi: “Vậy chúng ta mau đi thôi…”
Trình Trình dừng bước, liếc nhìn bàn tay nhỏ của Dương Dương, nhướn mày: “Em không cần về sao?”
“Nhân lúc chú ba đi tán gái, khó khăn lắm mới lén lút trốn ra được, cho dù giờ quay về, chắc là chú ba cũng không có thời gian đưa tôi về nhà họ Bắc Minh.” Dương Dương giải thích: “Trời ạ, đừng dài dòng nữa, cùng nhau đi tìm bác sĩ phụ sản kia hỏi rõ ràng không phải là được rồi sao?”
Bị Dương Dương lôi kéo, Trình Trình mang vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào phòng khám phụ sản của Linda.
“Em trai, xin hỏi em tìm ai thế?” Y tá ở phòng khám thấy hai anh em, lập tức nhiệt tình chào đón.
Không còn cách nào khác, cậu nhóc siêu cấp đẹp trai Bắc Minh Tư Trình vừa xuất hiện, tin rằng không có người phụ nữ nào có thể kháng cự được lực sát thương này.
Đặc biệt là bên cạnh cậu còn có một cậu bé kỳ lạ, một đầu tóc xoăn, đeo một chiếc kính râm, căn bản không nhìn rõ khuôn mặt.
So sánh hai đứa nhóc, khí chất cao quý như tiểu hoàng tử của Trình Trình càng nổi bật hơn.
Vì thế, kéo đến không ít ánh mắt yêu thích của mọi người.
Dương Dương không vui, để gọng kính trên mặt, chống cằm: “Bảo bác sĩ của các người ra gặp tôi.”
Có lẽ là ở nhà họ Bắc Minh hơi lâu, cũng có thể là vì lăn lộn với cậu ba nhà họ Bắc Minh hơi lâu, Trình Trình không nhiễm thói xấu, nhưng Dương Dương lại đi xuống.
Trình Trình thở dài, tên nhóc bá đạo này…
“Chị ơi, xin hỏi bác sĩ Linda có ở đây không? Em muốn gặp dì ấy.” Trình Trình vừa lễ phép vừa khiêm tốn hỏi,
Chị y tá lập tức mỉm cười: “Thì ra các em tìm bác sĩ Linda à, xin lỗi nhé, hôm nay bác sĩ Linda đi khám ở ngoài rồi, không ở đây.”
Hai anh em nghe đến đây, dường như không hẹn mà đồng thời rũ vai xuống.
Thất vọng…
Ra khỏi phòng khám, Trình Trình luôn buồn bực không nói gì.
Dương Dương tính tình không yên tĩnh được, trầm mặc vài phút rồi lại bắt đầu ríu ra ríu rít: “Này, Bắc Minh Tư Trình. Chúng ta không cần điều tra nữa được không? Cậu nói xem, chúng ta dứt khoát cùng nhau quay về hỏi mẹ đi?”
Trình Trình nghĩ vài giây, cuối cùng, ngưng trọng gật đầu, hít sâu một hơi: … Cũng không phải là không được…”
“Oh yeah! Vậy chúng ta mau chóng về nhà đi! Chắc chắn bà ngoại đã nấu xong cơm ở nhà, nhất định mẹ đang chờ…”
Dương Dương lập tức vui vẻ. Cậu còn chưa biết chuyện của bà ngoại.
Trình Trình bị động, bị Dương Dương kéo chạy đi.
Tâm trạng bỗng hơi nặng nề.