Edit: Rea—————Tết Nguyên Đán đã sắp đến, lúc Hạ Kiến Vi đến nhà ông nội thì thấy ba mẹ anh đã tới rồi, mẹ anh và dì Hứa đang chuẩn bị cơm trưa.
Ba và ông nội anh mỗi người chiếm một bên, trên tay ba anh cầm tờ báo, cũng không biết có đọc được hay không, trong tay ông nội thì cầm hai quả óc chó trên bàn.
"Ông nội, ba." Hạ Kiến Vi bước vào nhà với trái cây trên tay.
Hai người nghe tiếng thì nhìn anh một cái rồi lại làm chuyện của mình.
Hạ Kiến Vi đặt trái cây lên bàn, "Ba, ăn quýt không?"
Hạ Quang Nho xua tay, "Không ăn, chua muốn chết."
Hạ Kiến Vi bóc một quả quýt, cho một tép vào miệng nếm một chút, "Rất ngọt, ba nếm thử xem."
Hạ Quang Nho không tình nguyện ăn thử, "Ừa, cũng được."
Hạ Kiến Vi đặt quả quýt mình đã bóc xong vào trong tay ba anh, rồi lại tự mình bóc một quả nữa, đi đến bên cạnh Hạ Dĩ Lương, "Ông nội, ăn thử một miếng đi, nhiều quá ăn không hết."
Hạ Dĩ Lương lại rất thích ăn quýt, nhưng do tình trạng sức khỏe nên không thể ăn mấy thứ này nhiều, Hạ Kiến Vi chỉ cho ông một miếng ăn cho đỡ thèm.
"Ngọt." Hạ Dĩ Lương mắt trông mong nhìn Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi lắc đầu, "Không thể ăn, ông ngoan một chút, con sẽ làm món ngon cho ông."
Trước kia khi Hạ Kiến Vi còn nhỏ, bà nội anh luôn dỗ anh như vậy, hiện tại lại đổi thành anh dỗ ông nội thế này, bởi vì tay nghề của Hạ Kiến Vi là học được từ bà nội, cho nên ông nội Hạ thích ăn đồ Hạ Kiến Vi làm nhất.
"Vậy cũng được, chỉ biết dỗ ta." Hạ Dĩ Lương vừa xoay óc chó* vừa nói.
(Theo sử sách ghi lại, xoay tròn quả óc chó trong lòng bàn tay sẽ giúp kích thích tuần hoàn máu, nâng cao sức khỏe)"Con là vì sức khỏe của ông." Lúc này Hạ Kiến Vi mới xoay người đi vào phòng bếp, "Mẹ, dì Hứa, làm món ngon gì đó?'
"Làm món cá sóc con thích." Dương Bội Nghi đang xử lý cá.
"Xem ra hôm nay là ngày lành."
Chỉ tiếc đĩa cá sóc này Hạ Kiến Vi cũng không ăn được.
Lúc sắp ăn cơm, Hạ Dĩ Lương bỗng nhiên phát bệnh, môi tím tái, còn có bọt mép từ khóe miệng ông chảy xuống.
"Ba! Ba!" Hạ Quang Nho một tay đỡ lấy bên người Hạ Dĩ Lương, lớn tiếng gọi Hạ Kiến Vi: "Kiến Vi, mau gọi điện thoại!"
Hạ Kiến Vi không quan tâm đến đĩa thức ăn trên tay, lấy điện thoại ra gọi cho ba của Đậu Mẫn Chi.
"Ông nội, ông nội." Hạ Kiến Vi bấm huyệt nhân trung* của Hạ Dĩ Lương, thật ra tay anh đang run lên, nhưng anh không thể hoảng.
(hỗ trợ điều trị ngất, chóng mặt)Cũng may xe cấp cứu rất nhanh đã đến, dượng út của Hạ Kiến Vi vậy mà lại tự mình tới.
"Ba mẹ, con đi là được rồi, lát nữa hai người từ từ tới." Hạ Kiến Vi đi theo bác sĩ và y tá lên xe cấp cứu, tuổi của ba mẹ anh cũng đã cao, không thể để lo lắng.
Hạ Kiến Vi ngồi trong xe cấp cứu, vươn tay nắm lấy tay Hạ Dĩ Lương, không nói một lời.
Đậu Vân vỗ vai anh, im lặng an ủi anh, đây không phải lần đầu tiên Hạ Kiến Vi trải qua chuyện này, chỉ là trong khoảng thời gian này, bệnh tình của Hạ Dĩ Lương vẫn tương đối ổn định, thế nên anh mới có một tia may mắn tâm lý như vậy.
Bệnh đến như núi lỡ, làm sao có thể chờ anh chuẩn bị tâm lý thật tốt chứ.
Sau khi Hạ Dĩ Lương được đưa vào ICU, Hạ Quang Nho và Dương Bội Nghi cũng chạy tới. Dương Bội Nghi ngày thường là một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy mà giờ cũng đỏ mắt.
"Con đi mua ít đồ, hai người ngồi ở đây một lát, chốc nữa Mẫn Chi sẽ qua tới." Hạ Kiến Vi đỡ ba mẹ anh ngồi xuống băng ghế, chợt Dương Bội Nghi nắm lấy tay anh.
Hạ Kiến Vi cầm tay Dương Bội Nghi, cho bà một ánh mắt an tâm, lúc này mới rời đi.
Hạ Kiến Vi gọi điện thoại kêu ít đồ ăn cho người mang tới đây, lần này hoảng loạn như vậy, ba mẹ anh lại chưa ăn gì, dù sao thì tuổi tác cũng đã cao, nếu để đói thì mất nhiều hơn được.
Anh tìm một nơi không người, ngồi trên băng ghế, lấy một điếu ra bắt đầu chìm trong khói thuốc.
Làn khói làm mờ vẻ mặt anh, Hạ Kiến Vi vẫn ngồi bất động ở đó, mặc cho gió lạnh thấu xương tạt vào mặt mình.
Cũng không biết đã qua bao lâu, vẫn là cuộc gọi của người giao hàng kéo anh tỉnh táo lại, Hạ Kiến Vi đi rửa mặt bằng nước lạnh rồi mới ra lấy đồ.
"Xin chào, đơn của bạn đây."
Tay nhận hàng của Hạ Kiến Vi dừng lại, "Lục Tri?"
Mặc dù Lục Tri đang đội một cái mũ bảo hiểm xấu òm, nhưng Hạ Kiến Vi vẫn nghe ra giọng cậu chỉ trong một lần.
Lục Tri mặc một bộ quần áo giao hàng màu vàng tươi, đội một cái mũ bảo hiểm, chạy một chiếc xe đạp điện cùng màu, tuy là như thế, nhưng cũng không ngăn được vẻ đẹp của cậu.
Hạ Kiến Vi không thể không thừa nhận câu nói kia, có nhan sắc thì làm gì cũng được, người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.
"Chú Hạ?" Lục Tri chưa từng nghĩ ở cổng bệnh viện cũng có thể gặp được Hạ Kiến Vi.
Bấy giờ cậu mới để ý thấy tóc Hạ Kiến Vi hơi ướt, đôi mắt và khuôn mặt đều có chút đỏ ửng, giống như mới vừa khóc...
Đã xảy ra chuyện gì sao?
"Em mặc đồ thế này là?" Hạ Kiến Vi ngạc nhiên hỏi.
"Tết Nguyên Đán nhiều việc, người ta tuyển nhân viên tạm thời nên tôi mới đi, tóm lại là tôi cũng không có việc gì làm."
Hạ Kiến Vi bỗng cảm thấy Lục Tri nên được đặt biệt danh là "Hoàng tử bé làm thuê", đi chỗ nào cũng thấy cậu làm thêm cả.
Lục Tri không biết mình có nên hỏi nhiều hay không, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
"Vậy tôi đi trước, còn có đơn phải giao." Lục Tri tạm biệt Hạ Kiến Vi.
"Ừm, trên đường chú ý an toàn." Hạ Kiến Vi gật đầu.
Dáng người một mét tám của Lục Tri chạy xe đạp điện, cặp chân dài kia không biết gác ở đâu, Hạ Kiến Vi nhìn bóng lưng của cậu, tâm trạng cũng vô cớ trở nên sáng tỏ hơn rất nhiều.
Anh đang muốn vào bệnh viện thì Lục Tri chợt chuyển hướng, chạy xe lại đây.
"Sao vậy? Quên cái gì sao?" Hạ Kiến Vi khó hiểu hỏi.
Lục Tri lần tìm trong túi, lấy một thanh chocolate từ trong đó ra rồi đặt vào lòng bàn tay Hạ Kiến Vi.
"Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng người ta trở nên tốt hơn, không biết có phải là thật hay không, nhưng vị chocolate cũng không tệ lắm."
Đôi mắt trong veo của Lục Tri chăm chú nhìn Hạ Kiến Vi, "Chú Hạ, tạm biệt."
Hạ Kiến Vi ngơ ngẩn nhìn chocolate trong lòng bàn tay mình, "Nhóc con."
Trong lúc lơ đãng, anh khẽ cong khóe môi, đắm người ngập trong ánh mặt trời.
......
Lần này Hạ Dĩ Lương ở trong bệnh viện một tháng trời mới được phép về nhà, suýt chút nữa là mấy năm liền đều phải ở trong bệnh viện.
Lần phát bệnh này của ông làm tất cả mọi người sợ không nhẹ, đặc biệt là Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi dọn tới chỗ Hạ Dĩ Lương, nói sao cũng không muốn đi.
"Quán là con tự mở, con chính là ông chủ, mấy chuyện nhỏ như nghỉ việc này là con quyết định." Hạ Kiến Vi chơi xấu, nói cái gì cũng không chịu dọn đi.
Hạ Dĩ Lương hận rèn sắt không thành thép, "Nhưng chính con mở quán mới càng nên để tâm, ta dạy cho con cái gì? Lời nói ra phải làm, hành động phải có kết quả. Con làm ông chủ mà rong chơi như vậy thì người bên phía chỉ biết học theo, con không thể làm hỏng tinh thần của cả quán như vậy được."
Hạ Kiến Vi vỗ vai Hạ Dĩ Lương để thuận khí.
"Đây không phải là con đang rèn luyện cấp dưới sao? Nếu chuyện gì cũng cần ông chủ là con tự tay làm lấy thì còn cần bọn họ làm gì nữa."
Hạ Dĩ Lương liếc mắt nhìn anh, "Ngụy biện, rõ ràng là con muốn lười biếng."
Sau lần xuất viện này của Hạ Dĩ Lương, cơ thể của ông không bằng từ trước. Đậu Vân lặng lẽ nói với Hạ Kiến Vi, Hạ Dĩ Lương không còn bao nhiêu thời gian nữa, thật ra chuyện này căn bản không cần phải gạt Hạ Dĩ Lương, tình trạng sức khỏe của mình, ông không thể không rõ ràng hơn.
Hạ Kiến Vi muốn ở cùng Hạ Dĩ Lương nhiều nhất có thể, cho nên dù là Hạ Dĩ Lương nói như thế nào anh cũng không chịu dọn đi.
"Ăn thêm hai miếng nữa đi." Hạ Kiến Vi khuyên nhủ.
Hạ Dĩ Lương xua tay, dù thế nào cũng không chịu ăn thêm nữa.
Ông kéo tay Hạ Kiến Vi, nói với anh: "Kiến Vi, sau khi ta mất thì bán ngôi nhà này đi, đồ trong phòng ta đã xếp vào một cái rương nhỏ, đến lúc đó hãy đặt nó xuống chung mộ của ta và bà nội con."
Hạ Kiến Vi bị ông nắm tay mà chợt căng thẳng, miễn cưỡng cười vui nói: "Ông nội, ông nói bậy cái gì đó... Ông sẽ sống lâu trăm tuổi, ông còn chưa gặp người yêu của con mà."
Hạ Dĩ Lương thở dài một hơi, "Nói như vậy cũng có chút tiếc nuối, nhưng không vội, Kiến Vi à, con phải nghe theo trái tim mình, đừng vì hai ba lời của người khác làm loạn bước chân con. Nếu đã tìm được người ấy thì nhất định phải đưa tới trước mặt ta và bà nội con để chúng ta nhìn xem."
Hạ Kiến Vi siết chặt tay, môi trắng bệch, "Ông nội, con còn có chút việc phải ra ngoài một lát, ông nghỉ ngơi sớm một chút."
"Kiến Vi."
Hạ Kiến Vi không quay đầu lại mà đi tới cửa mặc áo khoác vào, rồi dặn dì Hứa: "Nhớ kỹ trước khi ngủ phải uống thuốc một lần, chờ ông nội ngủ rồi thì gọi điện cho tôi."
"Vâng."
Hạ Kiến Vi rời đi, buổi tối còn có thể có chuyện gì được, chỉ là anh không muốn nghe Hạ Dĩ Lương nói những "di ngôn" kia nữa mà thôi.
Ánh mắt Hạ Dĩ Lương từ bi mà khoan dung, "Vẫn còn là một đứa trẻ."
Hạ Kiến Vi đã hai mươi tám tuổi, nhưng ở trong mắt Hạ Dĩ Lương anh vẫn chưa trưởng thành, không phải nói anh giống đứa bé to xác, mà là nói thái độ này của Hạ Kiến Vi như một đứa trẻ, gặp phải vấn đề không muốn đối mặt là lựa chọn trốn tránh.
Hạ Kiến Vi lái xe đến quán bar, Leo liếc mắt một cái là nhìn ra tâm trạng của anh không tốt.
"Uống một ly?" Leo thấy tư thế này của Hạ Kiến Vi cũng coi như là tới để uống rượu.
"Ừ." Hạ Kiến Vi lãnh đạm gật đầu.
Anh cầm ly rượu trong tay ngồi ở cạnh quầy bar, mặt mày lạnh lùng sắc bén khiến không ít người nóng lòng muốn thử.
"Đêm nay có hoạt động đấy." Leo vừa lau ly vừa nói với Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi liếc mắt nhìn anh ta, không mấy hứng thú hỏi: "Hoạt động gì?"
"Thi nhảy."
Leo nhìn anh đầy ẩn ý, Hạ Kiến Vi quả thật không có hứng thú gì.
"À."
Leo thấy anh không có hứng thú, bỗng nhiên cười nói: "Người thắng có thể đứng cùng sân khấu với Lục Tri."
Động tác uống rượu của Hạ Kiến Vi dừng lại, quả nhiên không lâu sau thì Lục Tri xuất hiện trên sân khấu, ánh đèn rọi lên người cậu, khuôn mặt xinh đẹp kia của cậu khiến người ta căn bản không có cách nào dời mắt được.
Cũng không biết là ai tìm quần áo cho cậu, cổ áo của bộ này rất rộng, động tác hơi lớn một chút là có thể đủ để nửa bên xương quai xanh và bả vai đều lộ ra.
Bả vai hơi gầy của thiếu niên lộ dưới ánh đèn, tựa như một miếng ngọc bích được chạm khắc tỉ mỉ dưới bàn tay của một nghệ nhân.
Vẻ mặt Lục Tri lãnh đạm, nhưng cho dù trông cậu không có quá nhiều nhiệt tình, miễn là cậu đứng ở đó như vậy thôi cũng đủ để chọc cho người ta điên cuồng.
Người dẫn chương trình ở trên phổ biến quy tắc thi đấu, dưới sâu khấu đột nhiên bùng lên tiếng hoan hô và la hét. Hạ Kiến Vi tự hỏi liệu Lục Tri đứng trên đó có cảm thấy bị người ta xúc phạm hay không, tóm lại là Hạ Kiến Vi cảm thấy rất khó chịu, anh muốn lôi những người huýt sáo và liếc mắt đưa tình với Lục Tri ra ngoài đánh một trận.
Một đám người quay cuồng hỗn loạn giữa sàn nhảy, Hạ Kiến Vi một hơi uống cạn ly rượu trong tay, vài giọt rượu trượt từ cằm anh xuống, một đường lướt qua hầu kết gợi cảm.
Anh đặt ly rượu lên quầy bar, đứng dậy đi về phía sàn nhảy, Leo nhìn bóng lưng của Hạ Kiến Vi, cười.
Đêm nay có trò hay để xem.
Hết chương 29.