Edit: Rea—————Lục Thâm không đeo mắt kính nên tầm mắt toàn là một mảng mơ hồ, số độ cận của y không tính là quá cao, nhưng cũng không quá thấp, tầm ba bốn độ, thế nên quanh năm đều cần phải đeo kính, hiện tại đột nhiên tháo kính ra thì đúng thật là không quen.
Lúc xuống xe xém nữa là y giẫm phải hố, cũng may là Hạ Kiến Vi đã đỡ y một tay.
Chương Cư Bạch còn ở trong xe thì xa xa nhìn thấy Lục Thâm cùng với một người đàn ông dáng người cao lớn ôm nhau. Hắn nắm chặt tay lái, cứ tưởng rằng Lục Thâm chẳng qua chỉ lừa hắn chứ căn bản không có bạn trai gì cả, ngay cả người sẽ đến lúc đó Chương Cư Bạch cũng đã nghĩ tới rồi, nhất định là Lục Thâm nhờ ai đó tới để lừa hắn. Hắn đã sớm nhìn thấu tính tình của Lục Thâm, nhưng lần này hắn lại tính sai.
Chương Cư Bạch tức giận đến sắc mặt u ám, hắn muốn chặt đôi tay đang ôm Lục Thâm kia, Lục Thâm là của hắn, ngoài hắn ra thì không ai có tư cách chạm vào.
Nhiều năm trước không thể là hắn, bởi vì khi đó hắn còn quá nhỏ, nhưng nhiều năm sau khi hắn trưởng thành, người có thể đứng bên cạnh Lục Thâm vẫn không phải là hắn.
Ánh mắt Chương Cư Bạch lạnh lẽo, có lẽ hắn không nên cho Lục Thâm tự do, đáng ra hắn nên nhốt Lục Thâm lại từ lâu, để Lục Thâm chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn.
Lục Thâm và Hạ Kiến Vi đều không biết trong lòng Chương Cư Bạch sông cuộn biển gầm như thế nào, hai người bọn họ vẫn còn đang nói chuyện với nhau.
"Đừng căng thẳng, có tôi ở đây." Hạ Kiến Vi ân cần an ủi.
Nhưng Lục Thâm vẫn không yên lòng, "À, ừ, được, cảm ơn."
Hạ Kiến Vi quan sát Lục Thâm, dường như cảm xúc của Lục Thâm rất mâu thuẫn, điều này không khỏi làm Hạ Kiến Vi nảy sinh chút húng thú đối với vị biến thái không biết là thần thánh phương nào kia.
"Tôi đi toilet một chút." Hạ Kiến Vi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Tay phải Lục Thâm vuốt ngón tay trái, y khẩn trương đến mức tay chân lạnh ngắt. Thật ra có một chuyện rất kỳ lạ, về tuổi tác thì y lớn hơn Chương Cư Bạch, về vai vế thì y lại là thầy của Chương Cư Bạch, nhưng khi vừa tưởng tượng đến cảnh tượng lát nữa là Lục Thâm lại có cảm giác ớn lạnh cả người.
Lục Thâm bỗng nhiên cảm thấy trên vai bị đè nặng, bên tai truyền đến giọng nói giống như ác ma: "Thầy Lục."
Lục Thâm gần như run lên theo bản năng, cứng đờ quay đầu, đón nhận ánh mắt có vài phần u ám của Chương Cư Bạch. Có lẽ làn da của hắn trời sinh đã rất trắng, đôi mắt có sẵn hiệu ứng của đường kẻ và quầng thâm mắt, không phải cái kiểu người bình thường thức đêm mà có, mà là kiểu bạn sẽ không thấy nó xấu, chỉ cảm thấy người này hơi u ám thôi. Nhưng dung mạo của hắn quả thực rất mê người, toàn thân mang theo một hơi thở lạnh lẽo.
Chương Cư Bạch khom lưng cười khẽ bên tai y, "Sợ tôi như vậy sao?"
Lục Thâm rụt cổ lại, "Đừng như thế."
Ngón tay hơi lạnh của Chương Cư Bạch khảy tóc mai bên tai Lục Thâm vài cái, hắn nhếch khóe môi, nắm tay Lục Thâm, rồi hôn lên mu bàn tay y một cái, "Hôm nay anh rất đẹp, thầy Lục."
"Là đặc biệt diện vì tôi sao?"
Lục Thâm cảm giác mu bàn tay mình nóng lên, muốn rút tay về, trên mặt lại hơi nóng, y cứng đờ trả lời: "Không phải... Là vì bạn trai tôi."
Y vừa thốt ra lời này, sắc mặt Chương Cư Bạch đã trở nên âm u với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Thâm, cho đến khi khiến Lục Thâm bị nhìn chằm chằm đến sợ nổi da gà. Trước đó bị Chương Cư Bạch ép hỏi, Lục Thâm đã tiết lộ người yêu của y là một người đàn ông có mũi có mắt, chỉ sợ Chương Cư Bạch không tin.
"Anh cảm thấy nếu một người vô cớ mất tích, sẽ có bao nhiêu người nhớ rõ hắn?"
Ngón tay Lục Thâm hơi cong lên, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Chương Cư Bạch, "Cậu nói xem, muốn một người hết hy vọng thì có bao nhiêu cách?"
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Chương Cư Bạch lùi về sau một bước, hắn kéo cái ghế bên cạnh Lục Thâm ra, "Bạn trai của anh đâu? Không phải là lừa tôi chứ?"
Lúc này Lục Thâm cũng không có sắc mặt tốt với hắn, "Toilet."
Chương Cư Bạch châm chọc nói: "Vừa tới mà đã vào toilet, không phải là thận hư chứ? Hắn có thể thỏa mãn anh sao?"
Lục Thâm tức giận đến đỏ bừng mặt, "Chương Cư Bạch, miệng cậu tích chút đức đi."
"Thế nào? Chẳng lẽ hai người còn chưa làm?"
Lục Thâm nhíu mày lại, cười lạnh nói: "Chuyện này không cần cậu phải lo lắng, cậu ấy thế nào tôi biết là được."
Chương Cư Bạch bị những lời này của Lục Thâm chọc giận đến nổi gân xanh, người của hắn vậy mà lại bị con chó con mèo không biết chỗ nào tới chạm vào, Chương Cư Bạch giờ phút này quả thực ý muốn giết người cũng có.
"Lục Thâm, tôi đã trở lại."
Chương Cư Bạch đang nổi nóng nên căn bản không có nghe ra đây là giọng của ai, hắn nắm chặt nắm tay quay đầu lại muốn nhìn rõ con lợn rừng này trông như thế nào, sau đó hắn thấy mặt Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi: "..."
Chương Cư Bạch: "..."
Lục Thâm hoàn toàn không biết hai người này quen nhau, y đứng lên đi đến bên cạnh Hạ Kiến Vi, kéo anh, "Kiến Vi, để tôi giới thiệu cho cậu một chút..."
Hạ Kiến Vi cứng nhắc giơ tay lên, "Chờ đã, vậy nên tên biến thái trong miệng anh chính là Chương Cư Bạch?"
Chương Cư Bạch: "Biến thái?"
Hạ Kiến Vi nhìn Chương Cư Bạch, "Hình như cũng không sai lắm."
Lục Thâm ngây ngẩn cả người, có ý gì?
Hạ Kiến Vi mỉm cười đi đến trước mặt Chương Cư Bạch, "Tôi nói là ai chứ, thì ra là cậu, anh em nhà mình thì dễ nói chuyện rồi, Lục Thâm, đây là em trai tôi, cùng nhau lớn lên, đang ở phòng bên cạnh trong nhà tôi."
Lục Thâm lúng túng đứng tại chỗ, vẻ mặt bối rối.
Chương Cư Bạch cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Hạ Kiến Vi: "Anh có người yêu khi nào, sao tôi lại không biết?"
"Ha ha, mẹ tôi đã giới thiệu cách đây không lâu, cậu cũng biết mẹ tôi chính là hiệu trưởng trường Lục Thâm đang dạy mà."
Đương nhiên là Chương Cư Bạch không tin, cười như không cười nhìn hai người bọn họ, "Thế sao, vậy tôi gọi điện hỏi dì Dương một chút, hỏi dì ấy nhìn xem có ai thích hợp để giới thiệu cho tôi một người hay không."
Thế này thì khó xử rồi, nếu Dương Bội Nghi mà biết anh và Lục Thâm ở bên nhau thì quả thực không thể càng như ý bà hơn, đến lúc đó Hạ Kiến Vi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, càng đừng nói đến việc theo đuổi Lục Tri.
Ba vợ à ba vợ, không phải là tôi không giúp anh, mà là thằng nhóc Chương Cư Bạch này biết rõ chỗ đau của tôi.
Bỗng dưng Hạ Kiến Vi cau mày lại, phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nếu Lục Thâm và Chương Cư Bạch ở bên nhau, vậy sau này anh và Lục Tri ở bên nhau chẳng phải là phải gọi Chương Cư Bạch một tiếng "Ba" sao?
Cả người Hạ Kiến Vi cứng đờ, cười nói với Chương Cư Bạch: "Cậu xem cậu ép người ta đến mức nào rồi, nể mặt tôi chừa cho người ta một đường sống được không?"
Chương Cư Bạch đẩy Hạ Kiến Vi ra, "Chuyện này tôi không nể mặt ai, kể cả thể diện Lục Thâm của anh."
Lục Thâm cực kỳ hoảng loạn, huyết sắc trên mặt nháy mắt rút hết.
"Bữa cơm này cũng không cần phải ăn nữa, Lục Thâm, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện cho rõ ràng." Chương Cư Bạch nắm lấy cổ tay Lục Thâm, kéo y đi ra ngoài.
Lục Thâm cố sức giãy giụa, nhưng y căn bản không tránh thoát được, Hạ Kiến Vi vội vàng ngăn Chương Cư Bạch lại, "Chương Cư Bạch, chuyện này tôi không thể mặc kệ."
"Anh tránh ra, năm mười hai ấy tôi đã buông tha cho anh ấy một lần, lần này cho dù thế nào cũng không thể buông anh ấy ra nữa."
Hạ Kiến Vi nhìn đôi mắt đỏ hoe của Chương Cư Bạch, thoáng cái nhớ tới mùa hè năm ấy, Chương Cư Bạch cực kỳ khác thường, thì ra là vì Lục Thâm.
"Vậy cậu phải đồng ý với tôi, không thể làm tổn thương anh ta." Hạ Kiến Vi vẫn không thế nào yên tâm với trạng thái này của Chương Cư Bạch.
"Cùng lắm là tôi cầm dao tự đâm mình, chứ sẽ không cầm đao đâm anh ấy." Nhưng còn dùng cái khác thì không chắc.
Hạ Kiến Vi kinh ngạc đứng đó, cái này nghe càng kinh khủng hơn...
Lục Tri làm xong việc về nhà thì đã là mười một giờ tối, nhưng trong nhà lại tối om, Lục Thâm vậy mà lại chưa trở về.
Lục Tri nhíu mày, muốn gọi điện cho Lục Thâm theo bản năng, nhưng lại nghĩ đến ba cậu và Hạ Kiến Vi đi hẹn hò, đến giờ này còn chưa về, đang xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết, lúc này cậu gọi điện thoại đến không phải là phá rối sao.
Lục Tri nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, cuối cùng ném nó lên giường rồi cầm quần áo thay đi tắm rửa.
Dòng nước ấm áp tẩy rửa cơ thể cậu, Lục Tri cúi đầu, tâm trạng có chút khó diễn tả thành lời.
Từ phòng tắm đi ra, Lục Tri mở tủ lạnh lấy một hộp sữa bò, rối rắm giữa việc nóng và không nóng một chút, cuối cùng vẫn ngại phiền mà trực tiếp uống luôn. Ngôn Tình Ngược
Cậu viết bài thi nửa giờ, nhẩm từ vựng Anh rồi mới đắp chăn đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau là một ngày nắng đẹp, bọn Lục Tri sắp thi cuối kỳ nên mấy ngày nay không có nội dung mới mà là tập trung ôn tập.
Lục Tri cầm bánh mì với sữa bò đi đến trạm xe buýt chờ xe, tai thì nghe tiếng Anh, ngoài miệng im lặng luyện tập theo.
Khi Lục Tri vừa đến phòng học, các bạn học trong lớp đều nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt xem kịch vui, đợi khi đến gần chỗ cậu mới phát hiện trên bàn mình đặt một hộp chocolate cùng thư tình.
Lục Tri nhìn bìa bức thư tình, không có ký tên, phong bì màu hồng nhạt, phía trên còn có mùi thơm, không thơm bằng mùi hương dễ chịu trên người Hạ Kiến Vi.
Cậu sửng sốt một chút, thật sự là đầu óc có vấn đề mới đột nhiên nhớ tới Hạ Kiến Vi.
"Thấy ai đặt ở đây không?" Lục Tri quay đầu hỏi bạn cùng bàn của cậu.
Bạn cùng bàn lắc đầu, "Không biết, lúc tôi tới đã ở đây rồi."
Các bạn học nhiều chuyện xung quanh bắt đầu sáp lại, "Ầy, Lục Tri không mở ra nhìn xem sao?"
"Không có gì đẹp." Lục Tri bỏ thư tình cùng với chocolate vào ngăn kéo.
"Nếu biết là ai đưa thì nói với tôi một tiếng."
"Yo yo yo, rốt cuộc Lục giáo thảo của chúng ta cũng thông suốt rồi sao?" Có người đụng vào bả vai Lục Tri trêu ghẹo nói.
Lục Tri kéo ghế ra ngồi xuống, lấy sách giáo khoa trong cặp ra, tâm bất biến (*) nhìn lên.
Trần Uyển Ương nhìn thấy phản ứng của Lục Tri, thương tâm cúi đầu, có phải cô nên dũng cảm một chút hay không?
Sáng nay là một ngày nắng chói chang, không ngờ tới chiều lại bắt đầu mưa rơi ngắt quãng. Nam sinh trong lớp Lục Tri vốn định đi chơi bóng rổ cũng không thể không đổi thời gian, ảo não trở về phòng học.
"Thật là y như vẻ mặt của trẻ con, thay đổi bất thường." Bạn cùng bàn càu nhàu oán giận thời tiết bên ngoài.
Các bạn nữ trong lớp hỏi nhau đối phương có mang ô hay không, "Mong là đến lúc tan học mưa sẽ tạnh, nếu không thì tớ sẽ ướt như chuột lột mất."
"Còn đôi giày da mới của tớ nữa, nếu lát nữa bẩn thì phải làm sao đây."
"Mong là ba tớ có thể tới đón tớ."
Trận mưa này không những không ngừng mà càng rơi càng lớn, đến lúc bọn Lục Tri tan học thì đã là mưa to tầm tã.
Lục Tri ngồi trong phòng học làm bài tập, định chờ mưa nhỏ một chút rồi mới về.
Có không ít ba mẹ của bạn học cầm ô đến đón, người trong lớp ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một mình Lục Tri.
"Bạn học này, trường vắng hết rồi, mau về đi." Bác bảo vệ gọi Lục Tri một tiếng.
"Vâng, cháu đi ngay đây." Lục Tri cất sách vào cặp, đeo cặp lên lưng đi xuống lầu.
Tiếng nước mưa rơi xuống mặt đất nghe rào rào, Lục Tri ôm cặp định lao ra bến xe bên ngoài thì chợt thấy một bóng người bước tới từ trong màn mưa, sau đó dừng lại trước mặt cậu.
Dưới ô là một khuôn mặt anh tuấn bất phàm, nước mưa thấm ướt tóc mái trên trán anh, anh vươn tay tới nói với cậu: "Tôi đến trễ, chúng ta về nhà thôi."
(*)Raw: Tám gió thổi không động.Nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm:1-Lợi (lợi lộc), 2-Suy (hao tổn), 3-Hủy (chê bai chỉ trích), 4-Dự (gián tiếp khen ngợi người), 5-Xưng (trực tiếp ca tụng người), 6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người), 7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não), 8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).*Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Kiến Vi: Mặt mày trắng bệnh như y quỷ, cậu mẹ nó mới thận hư đấy!
R: trời mưa mà không làm gì cũng uổng, đoán xem chương sau chú làm gì nhé.
Hết chương 31.