Edit: Rea—————Lục Tri tự ăn chút gì đó rồi đi giúp Hạ Kiến Vi tiếp đón những người đến đưa linh cữu, lúc này còn quá sớm, mặc dù là mùa hè nhưng không khí buổi sáng tinh mơ cũng lạnh khiến người ta run cầm cập.
Hạ Kiến Vi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, rồi lúc này mới lên xe, xe do Dương Tinh Hà lái, ngồi bên cạnh là vợ của Dương Tinh Hà, Lục Tri ngồi phía sau chờ Hạ Kiến Vi lên xe.
Hạ Kiến Vi mới vừa ngồi xuống thì Lục Tri nhét bữa sáng trong tay vào tay anh, "Ăn một ít lót dạ đi."
Trong lòng Hạ Kiến Vi ấm áp, sức cùng lực kiệt dựa lên đầu vai Lục Tri, mới đó mà bả vai Lục Tri đã ngày càng dày hơn, anh còn nhớ năm ngoái xem phim ở nhà anh, anh giả vờ ngủ để dựa lên vai Lục Tri, khi đó không chỉ có độ cao không hợp mà cũng rất gầy gò.
Bây giờ dựa lên vai Lục Tri, Hạ Kiến Vi cũng đã có một cảm giác an tâm.
"Em ăn chưa?" Hạ Kiến Vi hỏi.
"Ăn rồi." Lục Tri giúp anh cầm sữa đậu nành, thỉnh thoảng đút Hạ Kiến Vi uống hai hớp, để tránh anh bị nghẹn.
"Buồn ngủ thì dựa vào em ngủ một lát." Lục Tri khoác áo khoác lên vai Hạ Kiến Vi, túi nhỏ đựng bữa sáng đặt sang một bên để lát nữa đem đi vứt.
Hạ Kiến Vi ngủ không được, mấy ngày nay căn bản anh không ngủ được bao nhiêu.
"Để tôi dựa một lúc." Hạ Kiến Vi dựa lên vai Lục Tri, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, anh lưu luyến sự ấm áp của Lục Tri, mặc dù chỉ là dựa một lúc cũng sẽ làm trong lòng anh thoải mái hơn rất nhiều.
Nhóm người Hạ Kiến Vi tới nhà tang lễ, trời bên ngoài vẫn còn tối đen, gió lạnh thổi lướt qua mặt, lạnh đến mức khiến người run lên.
Nơi Hạ Dĩ Lương thiêu là lò đốt đầu tiên, thế nên lúc này nhà tang lễ căn bản không có ai, Hạ Quang Nho cầm di ảnh Hạ Dĩ Lương đi tuốt đằng trước, theo sau là người đánh trống thổi kèn diễn nhạc hiếu.
Hạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, dường như nhìn không thấy đầu.
Cử hành xong nghi thức từ biệt, người làm việc ở nhà tang lễ nói người thân có thể nhìn thêm một lần cuối, Hạ Quang Nho và Dương Bội Nghi ôm di thể Hạ Dĩ Lương gào khóc, bọn Dương Tinh Hà, Đậu Mẫn Chi, Diêm Hồng Phi đứng bên cạnh cũng khóc đến rối tinh rối mù, trong phòng hỏa táng chật kín người, tiếng khóc thút thít càng ngày càng vang.
Chỉ có Hạ Kiến Vi đỏ hoe hai mắt, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, anh giống như một con thú bị vây khốn, cuồng loạn trong thầm lặng.
Lục Tri đứng bên cạnh anh, nắm chặt tay anh.
"Kiến Vi, ông nội muốn đi gặp Tiểu Nhu."
"Kiến Vi, con phải hạnh phúc nhé."
"Kiến Vi, ông nội đi rồi..."
Cổ họng Hạ Kiến Vi thắt lại, cắn chặt răng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm di thể Hạ Dĩ Lương.
Ông nội, người đi thanh thản.
...
Tro cốt của Hạ Dĩ Lương để vào mộ vợ chồng ông và Phó Cảnh Nhu, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của Hạ Dĩ Lương.
Hạ Kiến Vi và Lục Tri đi ở sau cùng, đột nhiên Hạ Kiến Vi kéo cậu quay lại, sau đó bịch một tiếng quỳ gối trước mộ phần của Hạ Dĩ Lương và Phó Cảnh Nhu.
"Bà nội, đây là Lục Tri, là người con muốn bầu bạn cả đời, ông nội, người cũng đã gặp em ấy rồi, hiện tại con đã theo đuổi được, người nhớ nói cho bà nội biết, em ấy rất rất tốt, cuối cùng xem như người đã được toại nguyện, nhớ phù hộ cho mong ước của con thành hiện thực nhé."
Lục Tri nắm tay Hạ Kiến Vi, nói: "Sẽ."
Lo liệu hậu sự của Hạ Dĩ Lương xong thì Hạ Kiến Vi sức cùng lực kiệt trở về phòng của anh, Lục Tri đỡ anh vào phòng.
"Đi tắm rửa một cái đi." Lục Tri ngồi xổm trước mặt anh nói.
Hạ Kiến Vi ngồi trước giường, trạng thái hơi xuất thần, ánh đèn trên đỉnh đầu dịu nhẹ, rọi vào khuôn mặt trắng nõn của Lục Tri, rải đầy sự dịu dàng trong đôi mắt cậu.
Hạ Kiến Vi gật đầu, vào phòng tắm, Lục Tri nhìn bóng lưng anh, rất sợ anh té ngã trong đó.
Cậu biết nỗi đau này chỉ có thể được chữa lành theo thời gian, nhưng nhìn trạng thái ngẩn ngơ của Hạ Kiến Vi, trong lòng vẫn cảm thấy đau nhói.
Lục Tri đi xuống lầu, định hâm nóng ít sữa bò cho Hạ Kiến Vi, để anh uống cho dễ ngủ.
Hạ Kiến Vi tắm xong đi ra, tóc còn đang nhỏ nước, Lục Tri thấy thế vội vàng lấy khăn lông lau tóc cho anh.
"Tóc vẫn còn ướt, không lau khô sẽ dễ đau đầu." Lục Tri kiên nhẫn lau khô tóc cho anh.
Hạ Kiến Vi ngửi được một mùi sữa trong không khí, "Em đang hâm sữa à?"
"Ừm, uống xong sẽ dễ ngủ hơn."
Hạ Kiến Vi muốn nói không có nhãn hiệu sữa nào cứu được tôi, nhưng đây là tấm lòng của Lục Tri, đương nhiên anh không thể nói ra những lời như vậy.
Hạ Kiến Vi thừa cơ ôm lấy eo Lục Tri, dụi vào cổ cậu, "Sao em lại tốt như vậy, bạn nhỏ của tôi."
Lục Tri cũng không cảm thấy việc này có là gì, cậu là bạn trai của Hạ Kiến Vi, chăm sóc anh không phải là chuyện đương nhiên sao.
"Anh bạn to con, không cần làm nũng, uống sữa rồi mau đi ngủ thôi."
Lục Tri có thói quen uống sữa trước khi ngủ, cậu và Hạ Kiến Vi mỗi người uống một ly sữa bò, sau đó xua Hạ Kiến Vi lên lầu đi ngủ, còn mình thì ở dưới lầu rửa sạch ly.
Trong nhà Hạ Dĩ Lương có bốn căn phòng đã được dọn, một cho Hạ Dĩ Lương, một cho ba mẹ Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi một phòng, phòng còn lại là của dì Hứa, phòng khác cho khách đều chưa đượn dọn dẹp, ba phòng kia thì không phòng nào Lục Tri có thể ở, đương nhiên chỉ có thể ngủ cùng phòng với Hạ Kiến Vi.
Trước đây hai người bọn họ chưa từng cùng ngủ trên một chiếc giường, lúc trước ra ngoài chơi vẫn luôn ở phòng tiêu chuẩn, khi bọn họ mới xác định quan hệ đi nghỉ mát cũng là ở phòng xép, đêm nay vẫn là lần đầu tiên cùng chung chăn gối, đáng tiếc thời điểm không thích hợp, hai người không ai có suy nghĩ hữu tình.
Hạ Kiến Vi không ngủ được, vẫn luôn nhắm mắt lại không nhúc nhích, anh sợ đánh thức Lục Tri.
Anh nằm ước chừng hơn một giờ, ý thức vẫn còn tỉnh táo, bỗng nhiên anh có cảm giác sau lưng ấm nóng, eo mình bị người nọ ôm lấy.
Lục Tri chui vào trong chiếc chăn mát lạnh của Hạ Kiến Vi, ôm eo anh, ép sát anh vào mình.
"Xoay người lại, em hát cho chú nghe." Giọng nói trầm thấp của Lục Tri vang lên bên tai anh.
Thì ra Lục Tri biết anh vẫn chưa ngủ.
Hạ Kiến Vi không nhúc nhích, Lục Tri lại bỗng vươn tay chống xuống bên người anh, sau đó xoay người một cái, lướt qua cơ thể anh, trở mình đến trước mặt anh.
Trong đêm tối, Hạ Kiến Vi trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Tri, đây là cái động tác khêu gợi gì đây?
Lục Tri và Hạ Kiến Vi nằm nghiêng mặt đối mặt, cậu đưa tay kéo tấm chăn mát lạnh đắp lên người.
"Chú Hạ, chú không ngoan."
Hạ Kiến Vi phát hiện thiếu niên của anh càng ngày càng to gan lớn mật, trêu ghẹo chú Hạ của cậu cũng ngày càng trôi chảy.
Lục Tri đặt tay lên thắt lưng Hạ Kiến Vi, ngón tay hơi lạnh luồn vào từ góc áo, sờ lên làn da trên eo Hạ Kiến Vi, cảm giác mát lạnh kia không khỏi làm Hạ Kiến Vi ưỡn thẳng lưng.
"Lạnh." Hạ Kiến Vi nhắc nhở.
Lục Tri cũng không rút tay lại, mà ngược lại càng sờ càng lên, bây giờ đã sờ đến xương bả vai của Hạ Kiến Vi rồi.
"Làm sai đề còn phải chép lại năm lần, làm sai chuyện, đương nhiên cũng phải có trừng phạt."
Giọng nói lạnh lùng của Lục Tri trong màn đêm yên tĩnh, bỗng dưng có vẻ hơi nguy hiểm và gợi cảm.
Hạ Kiến Vi còn muốn phản bác gì đó thì Lục Tri đột nhiên mở miệng hát một bài hát ru, bàn tay còn vỗ vỗ lên lưng anh.
"Bé ơi ngủ đi..."
Hạ Kiến Vi nghĩ làm thế cũng vô dụng, không ngờ sau đó anh lại thật sự dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng hát của Lục Tri.
Lục Tri thấy hô hấp của Hạ Kiến Vi đều đều, thật sự đã ngủ rồi, lúc này mới thật cẩn thận nhích lại hôn lên trán anh một cái.
"Ngủ ngon."
...
Lục Tri bị muỗi cắn tỉnh, cậu mơ màng xoay người định ngủ tiếp, nhưng vươn tay sờ một cái lại không chạm được gì, lúc này Lục Tri mới bỗng bừng tỉnh.
Hạ Kiến Vi đâu?
Cậu ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, trong căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình cậu.
Trời bên ngoài còn chưa sáng, Lục Tri xốc chăn lên, đi chân trần ra ngoài, cửa phòng Hạ Dĩ Lương mở rộng, Lục Tri đi vào, thấy một người ngồi trên ghế bên cạnh giường của Hạ Dĩ Lương, chính là Hạ Kiến Vi mà cậu muốn tìm.
Hạ Kiến Vi ngồi trên ghế, vẫn không nhúc nhích, cúi đầu, thoạt trông như đang ngủ.
Mà khi Lục Tri đi tới, cậu thấy hai mắt Hạ Kiến Vi đang mở, chỉ là hai mắt vô hồn, như một cái giếng cạn, không nhìn thấy đáy.
Trong lòng Lục Tri chấn động, cầm lấy tay Hạ Kiến Vi, đôi tay luôn ấm áp ấy lại lạnh ngắt, cũng không biết anh đã ngồi ở đây bao lâu rồi.
Hạ Kiến Vi từ từ ngẩng đầu lên, thấy là cậu cũng sửng sốt một chút rồi mới chậm rãi nhận ra người trước mắt là ai.
Lục Tri căng thẳng nhìn anh, "Chúng ta trở về đi, tay chú lạnh cả rồi, sẽ bị cảm mất."
Hạ Kiến Vi nhìn chăm chú vào cậu, mấp máy môi, đột nhiên hai hàng nước mắt trong veo bất ngờ rơi xuống một cách lặng lẽ.
Giọng anh khàn khàn, đôi mắt đỏ hoe, tựa như một con thú bị thương, "Tôi không còn ông nội nữa..."
Trái tim Lục Tri lập tức như bị người ta bóp mạnh, đau đớn khiến cậu không thở nổi.
Lục Tri ôm lấy anh, hôn đi nước mắt của anh, nhưng nước mắt trong đôi mắt kia như nước lũ tràn bờ, càng hôn lại càng nhiều, căn bản không ngăn được.
Hốc mắt Lục Tri đỏ lên, mũi chua xót, nhưng cậu không tìm được một câu nào có thể an ủi Hạ Kiến Vi, mọi đau khổ đều sẽ qua đi, nhưng không có cách nào thoát khỏi nỗi đau lúc này ngoài việc chịu đựng nó, từ đồng cảm như bản thân mình cũng bị này từ vĩnh viễn không cách nào thật sự cảm nhận được, Lục Tri không thể chia sẻ, chỉ có thể ở bên Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi hai mươi tám tuổi khóc như một đứa trẻ trong lòng Lục Tri mười tám tuổi, nhưng bọn họ không ai cảm thấy chuyện này có gì đáng xấu hổ.
Ngày hôm sau Hạ Kiến Vi ngửi được mùi cơm tỉnh lại, đầu óc anh mê man, nằm trên giường hơn nửa ngày mới nhớ ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Tối hôm qua khóc quá nhiều, cũng không biết sau đó đã ngủ như thế nào.
Hạ Kiến Vi rời giường đi rửa mặt, trong phòng bếp là bóng lưng bận bịu của Lục Tri, anh không khỏi cong khóe môi, trong lòng cảm thấy mềm mại.
Hạ Kiến Vi bước tới ôm eo Lục Tri từ phía sau, "Thơm quá đi."
Lục Tri nghiêng đầu cùng anh trao một nụ hôn chào buổi sáng.
"Có thể ăn ngay đây."
"Ừm."
Bữa sáng làm rất đơn giản, chỉ là hai bát mì sợi, Lục Tri còn chiên hai quả trứng, bỏ xúc xích vào, có thể nói là vô cùng xa xỉ.
"Hai ngày nay làm chậm trễ công việc của em, lát nữa tôi đưa em về." Hạ Kiến Vi nói.
Lục Tri nhìn anh một hồi, sau đó đột nhiên vươn tay nhéo mặt Hạ Kiến Vi một cái, lần này cũng không nhẹ, đau đến mức Hạ Kiến Vi "Shh" một tiếng.
"Chuyện của chú không gọi là chậm trễ. Em đã xin nghỉ hết rồi, sau này bù vào là được." Lục Tri nhàn nhạt nói.
Hạ Kiến Vi sờ bên má còn hơi đau của mình, biết mình vừa nói sai, vuốt vuốt khóe miệng không kìm được nhếch lên, trong lòng ngọt như mật.
"Đau lắm sao? Lần sau em sẽ nhẹ một chút." Lục Tri thấy Hạ Kiến Vi vẫn luôn xoa mặt mình, nghĩ là mình xuống tay quá nặng.
Hạ Kiến Vi mượn gió bẻ măng, "Ừm, đau lắm, em cho tôi hôn sẽ hết đau."
Lục Tri ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh, "E là em xuống tay quá nhẹ."
Hết chương 64.