*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Rea—————Suýt chút nữa là Hạ Kiến Vi và Lục Tri lâm trận ngay trong phòng thay đồ, cũng may lý trí quay trở lại, hai người mới không đến nỗi vui vẻ ở chỗ này.
Tiếng hít thở nặng nề và dồn dập tràn ngập khắp phòng, ngay cả bầu không khí cũng trở nên khô nóng, Hạ Kiến Vi bưng mặt Lục Tri lên, hôn bẹp một cái lên mặt cậu, "Cục cưng ơi, hôm nay em thật sự rất đẹp."
Lục Tri sững sờ một chút, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, cậu ôm eo Hạ Kiến Vi, dụi vào hõm cổ anh, "Chú thích không?"
Môi cậu như có như không chạm vào cổ Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi vốn đã nhịn đủ vất vả rồi, mà Lục Tri lại còn đổ dầu vào lửa.
"Thích muốn chết, quả thực muốn xông lên sân khấu cưỡng hôn em." Hạ Kiến Vi không hề khoa trương bày tỏ ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình.
Lục Tri nhếch khóe môi, mút ra một dấu đỏ tươi trên chỗ vai cổ Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi không nghe thấy Lục Tri nói gì, bỗng cảm giác chỗ vai cổ mình truyền đến một cơn nóng rực, đứa nhỏ này thế mà lại còn học trồng dâu tây.
Hạ Kiến Vi đẩy cậu ra, nhìn chằm chằm cậu nói: "Hôm nay em không ép tôi làm em thì em không chịu ngừng phải không?"
Lục Tri ôm chặt eo Hạ Kiến Vi, nơi "Ý chí chiến đấu sục sôi" của cả hai đụng vào nhau, Hạ Kiến Vi thấp giọng mắng một câu thô tục.
"Chú Hạ, là em muốn làm chú, có được không?" Lục Tri thấp giọng nỉ non bên tai Hạ Kiến Vi bằng giọng nói mang theo sự lạnh lẽo.
Cả người Hạ Kiến Vi như bị dòng điện chạy qua, giọng nói của Lục Tri thật sự rất sức hấp dẫn đối với anh.
Anh nâng tay đặt lên ngực Lục Tri, đẩy cậu lùi lại, "Em muốn làm tôi?"
Hạ Kiến Vi chưa từng nghĩ tới kết quả này, anh coi đó là điều hiển nhiên rằng mình chắc chắn là một, Lục Tri nhỏ hơn anh, ngay cả thân hình cũng mảnh khảnh hơn anh, mặc dù chiều cao bây giờ đã vượt qua anh một chút, nhưng Hạ Kiến Vi cũng hoàn toàn không cho rằng Lục Tri có thể đè được mình.
Lục Tri gật đầu, Hạ Kiến Vi không nhìn ra chút ý nói đùa nào trong đôi mắt trong veo của Lục Tri, Lục Tri là đang nghiêm túc.
Ngàn tính vạn tính, người anh cũng đã theo đuổi được, không ngờ lại trùng số.
Hạ Kiến Vi có chút ảo não lau mặt một cái, "Trước tiên chúng ta vẫn nên bình tĩnh một chút đã."
Nhiệt huyết vốn sôi trào dần nguội lạnh.
Lục Tri nắm lấy cổ tay anh, đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng nhìn chăm chú vào anh, "Chú không muốn sao?"
Hạ Kiến Vi hơi á khẩu, bị Lục Tri nhìn như vậy, nhất thời mềm lòng đến rối tinh rối mù, thậm chí còn muốn lập tức đồng ý luôn, nhưng lỡ như anh không cứng được thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa Lục Tri còn nhỏ tuổi, tâm tính chưa vững, dễ bị kích động, ngộ nhỡ làm cho huyệt thịt mơ hồ thì phải làm sao đây?
Hạ Kiến Vi chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó là lại cảm thấy lạnh sống lưng giữa mùa hè.
"Không phải không muốn, mà là không nghĩ tới, quá đột ngột, em để tôi suy nghĩ lại đã." Hạ Kiến Vi không nỡ làm Lục Tri không vui, anh chỉ có thể vỗ về cậu như vậy, chuyện sau này thì để sau này nói, dù sao Lục Tri mới mười tám tuổi, còn nhỏ.
Lục Tri ngoan ngoãn gật đầu, hôn lên môi Hạ Kiến Vi một cái, "Được."
Hạ Kiến Vi bị bộ dáng ngoan ngoãn này của cậu làm cho moe không chịu nỗi, bạn nhỏ nhà anh sao lại đáng yêu như vậy chứ, đúng là phạm quy mà.
Trên đường đưa Lục Tri về nhà, Hạ Kiến Vi hỏi cậu sao lại nghĩ đến việc cắt tóc.
"Cắt cho mát mẻ, cũng không cần chăm sóc." Mái tóc trước đó của Lục Tri có hơi dài, bây giờ gần như thành đầu húi cua.
"Cũng may nhờ em có vẻ ngoài đẹp nên mới cân được." Hạ Kiến Vi bật cười nói, anh không ngờ nguyên nhân Lục Tri tâm huyết dâng trào đi cắt tóc lại đơn giản thô bạo như vậy.
"Thế nào, nếu em xấu thì chú Hạ sẽ tìm tình yêu mới* sao?"
(gốc là di tình biệt luyến, ý chỉ thay người yêu như thay áo)Hạ Kiến Vi sao lại nông cạn như vậy được, mặc dù ban đầu bị vẻ ngoài xinh đẹp và giọng hát động lòng người của Lục Tri hấp dẫn, nhưng hiện tại anh càng yêu tâm hồn thú vị của Lục Tri hơn.
Đang muốn cãi lại, quay đầu lại thấy ánh mắt trêu ghẹo của Lục Tri.
"Nhóc con này, đúng là học hư rồi, chú Hạ của em mà cũng dám ghẹo." Tuy Hạ Kiến Vi nói vậy, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Lục Tri đàng hoàng, "Nếu nói xấu đi thì cũng là tôi xấu trước, tôi lớn hơn em mười một tuổi, đến khi em ba mươi thì tôi cũng đã bốn mươi mốt, bước một chân xuống mồ rồi."
Lục Tri không thích nghe anh nói như vậy, vươn tay che miệng anh lại, nhíu mày nhìn anh, "Chú đang già đi, em cũng đang già đi, chú trở nên xấu xí, em cũng trở nên xấu xí, không có gì phải lo lắng cả."
Mặt mày Hạ Kiến Vi cong cong, nghĩ thầm, đứa nhỏ ngốc này, sao có thể giống nhau được, em là đang lớn lên, tôi mới là đang già đi, nhưng anh không nói ra, anh thích dáng vẻ nghiêm túc này của Lục Tri, đặc biệt là đôi mắt phượng sáng ngời, cực kỳ xinh đẹp.
Hạ Kiến Vi đưa Lục Tri đến cổng tiểu khu, lại ở trong xe nói chuyện một hồi lâu, mới lưu luyến không rời hôn tạm biệt.
Hạ Kiến Vi nhận được tin nhắn báo về đến nhà của Lục Tri mới lái xe rời đi. Không phải anh không đưa Lục Tri đến tận cửa nhà, mà là do tiểu khu này quá cũ, phần lớn người sống trong đó đều là người cao tuổi hoặc là phụ nữ trung niên có con nhỏ, Hạ Kiến Vi tiễn Lục Tri về nhiều dễ bị đàm tiếu, Hạ Kiến Vi không muốn vì mình mà hủy hoại danh tiếng bé ngoan của Lục Tri.
"Về rồi?" Lục Thâm vẫn chưa ngủ mà ngồi trong phòng khách, như đặc biệt chờ cậu về.
"Vâng." Lục Tri gật đầu, có lẽ cũng đoán được Lục Thâm không chờ nổi nữa.
"Kiến Vi đưa con về?" Trong tay Lục Thâm cầm ly nước, giống như lơ đãng hỏi.
"Vâng." Lục Tri đi đến trước mặt Lục Thâm, ánh mắt nghiêm túc và bình tĩnh nói: "Con với chú ấy ở bên nhau."
Mặc dù trong lòng đã sớm có dự đoán, nhưng thật sự nghe được tin này từ miệng Lục Tri, Lục Thâm vẫn không thể tránh khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
Lục Thâm nắm chặt ly nước trong tay, không lên tiếng một hồi lâu.
"Là... Bởi vì ba..."
Lục Tri ngắt lời Lục Thâm, "Không phải, không liên quan tới ba, cũng không liên quan đến bất cứ ai. Con đã trưởng thành, cũng có đủ khả năng phán đoán, con và chú ấy ở bên nhau chỉ bởi vì chú ấy thích con, con cũng thích chú ấy, chỉ thế mà thôi."
Lục Thâm ngơ ngác nhìn Lục Tri, yết hầu lên xuống, "Con nên biết, con đường này không dễ đi, không phải là ba có ý phản đối con, mà ba chỉ hy vọng con suy xét rõ ràng. Lúc con mới tập đi, ba luôn sợ con té ngã, nhưng con rất thông minh, vừa vịn mép giường vừa đi. Khi con còn bé ba còn có thể che chở cho con, nhưng con đường sau này cuối cùng con cũng phải tự mình bước đi, ba sợ con ngã quá đau, lại sợ con không tiến về phía trước được."
Lục Tri đột nhiên quỳ bịch xuống một cái, Lục Thâm chưa từng dùng cách xử phạt về thân thể với Lục Tri, khi Lục Tri còn bé cũng không nghịch ngợm, y là một giáo viên, đã quen dùng lời nói để kết nối với Lục Tri, Lục Tri đừng nói là quỳ xuống trước y, ngay cả lòng bàn tay cũng chưa từng bị y đánh.
Lục Thâm hoảng sợ, vội vàng tới đỡ cậu, "Con làm gì vậy?"
Lục Tri vững vàng nắm lấy cổ tay y, "Ba, ba đừng hoảng, con thật sự rất thích chú ấy, con muốn ở bên chú ấy cả đời, nhưng cả đời quá xa vời, chính con cũng không chắc sau này sẽ thế nào, cũng không cách nào hứa với ba sau này con sẽ không vấp ngã trên người chú ấy."
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định chăm chú nhìn Lục Thâm, "Nhưng bây giờ con thật lòng muốn ở bên chú ấy cả đời, con chỉ có thể cố gắng sống tốt với chú ấy mỗi ngày, tích lũy từng ngày bên nhau, cả đời cũng sẽ trôi qua."
Cổng họng Lục Thâm thắt lại, "Không đau buồn quá khứ, không ước vọng tương lai, hướng tâm đến hiện tại, như vậy mới an yên sao..."
Y đỡ Lục Tri dậy, ôm cậu vỗ vỗ lưng, vui mừng nói: "Trưởng thành rồi, ba chỉ cầu mong con có thể hạnh phúc."
"Con biết, con rất hạnh phúc." Lục Tri biết yêu cầu của Lục Thâm đối với cậu chưa bao giờ nhiều, cho dù là chia sẻ trách nhiệm nuôi gia đình đỡ đần Lục Thâm, hay nỗ lực học tập đều là quyết định của riêng Lục Tri, Lục Thâm chưa bao giờ can thiệp vào, nguyện vọng duy nhất của y chính là mong cậu bình an vui vẻ.
...
"Nói đi, anh với con trai của Tiểu Lục là chuyện thế nào? Anh nghĩ bọn ta đều bị mù sao? Ngang nhiên nắm tay nhau như vậy." Dương Bội Nghi tuyệt đối không ngờ Hạ Kiến Vi đi xem mắt không đến với Lục Thâm, mà lại đến với con trai người ta. Nhưng đứa nhỏ Lục Tri kia ưu tú bao nhiêu, thầy cô ở các trường đại học bọn họ đều biết, từ trước tới nay Dương Bội Nghi chưa bao giờ cảm thấy Hạ Kiến Vi lại là một tai họa như vậy.
"Mẹ, đừng nóng giận, ăn một quả táo đi, ba con mới vừa rửa này. Tức giận dễ nổi nếp nhăn." Hạ Kiến Vi lấy lòng nói.
Dương Bội Nghi cũng không cho Hạ Kiến Vi sắc mặt tốt, "Bỏ táo xuống, ai cợt nhả với anh, Lục Tri người ta mới mười tám tuổi mà anh cũng xuống tay được, anh nói thật cho tôi với ba anh xem, nhiều năm như vậy anh đều không yêu đương, có phải là vì anh có sở thích đặc biệt không?"
Hạ Kiến Vi trợn to hai mắt, năng lực suy diễn của mẹ anh quả là hạng nhất, vội vàng làm sáng tỏ, nói: "Con không phải, con không có, mẹ đừng nói càn."
Dương Bội Nghi trừng anh một cái, "Anh không có sở thích đặc biệt thì sao lại xuống tay với con trai đối tượng xem mắt của mình? Tiểu Lục có biết không?"
Hạ Kiến Vi lắc đầu, Dương Bội Nghi trừng anh nói: "Cũng thông cảm anh không dám nói cho Tiểu Lục biết, mầm non tốt của người ta lại bị con heo anh cắp đi như vậy, anh làm gì còn mặt mũi mà nói."
Thật ra là Hạ Kiến Vi còn, dù sao thì da mặt anh dày, chỉ là anh không muốn Lục Tri phải đối mặt với những việc này sớm như vậy.
"Thành thật khai báo, cả hai bắt đầu từ khi nào?"
Đương nhiên Hạ Kiến Vi sẽ không nói lúc Lục Tri người ta vị thành niên là anh đã theo đuổi, ngồi chờ Lục Tri trưởng thành đâu.
"Không phải lúc trước xem mắt với thầy Lục sao? Tuy không thành nhưng cũng làm bạn bè, hơn nữa anh ta quen Chương Cư Bạch, thường xuyên qua lại thì thân quen, đương nhiên cũng quen được Lục Tri, em ấy thi đại học xong con dẫn em ấy đi tỉnh H nghỉ mát, sau đó ở bên nhau."
Dương Bội Nghi nghe xong cũng không hoài nghi, nghĩ thầm cũng may con trai mình không phát rồ đến mức xuống tay với vị thành niên, cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Anh không ức hiếp người ta đó chứ?" Dương Bội Nghi nhìn chằm chằm Hạ Kiến Vi như đang thẩm vấn tội phạm.
"Không... Không có, con nỡ lòng nào ức hiếp em ấy, con cưng em ấy còn không kịp nữa là."
Dương Bội Nghi và Hạ Quang Nho đột nhiên không kịp đề phòng bị nhét một miệng cơm chó.
"Con biết thì tốt, thằng bé mới mười tám tuổi, vẫn còn nhỏ, con đừng làm xằng bậy, nếu ngày nào đó thằng bé suy nghĩ kỹ rồi, muốn tách khỏi con thì con cũng không thể níu lấy người ta không buông." Dương Bội Nghi cũng không xem trọng tình yêu giữa Hạ Kiến Vi và Lục Tri, Lục Tri mới bao lớn, tâm còn chưa vững, sao có thể ổn định với Hạ Kiến Vi được.
Đứa nhỏ Lục Tri kia có tiếng là ưu tú, sau này tiền đồ như gấm, biến số tương lai quá lớn.
Hạ Kiến Vi cũng hiểu những lời Dương Bội Nghi nói, anh gật đầu đồng ý, "Con biết, con sẽ không ức hiếp em ấy, em ấy muốn rời đi con cũng sẽ không cố chấp dây dưa."
Sao Dương Bội Nghi có thể không đau lòng con trai mình, nhưng bà không quản được Lục Tri, đó là con nhà người ta, bà không có quyền lên tiếng, chỉ có thể quản tốt Hạ Kiến Vi, bảo anh đường đường chính chính làm người, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn.
*
Tác giả có lời muốn nói: Hạ Kiến Vi: Bạn trai nhỏ của tôi nói muốn làm tôi, chấn động tột độ!"Không đau buồn quá khứ, không ước vọng tương lai, hướng tâm đến hiện tại, như vậy mới an yên." —— Phật Thích Ca Mâu Ni.Hết chương 67.