Edit: Rea—————Sáng sớm hôm sau, Hạ Kiến Vi tỉnh lại trong lòng Lục Tri.
Có lẽ gần tối hôm qua đã ngủ một giấc rồi nên hôm nay mới có thể dậy khá sớm như vậy.
Ánh sáng trong phòng vẫn còn hơi tối, Hạ Kiến Vi bị Lục Tri ôm eo ôm vào trong lòng, hai người ôm nhau kín kẽ, cũng may thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, nếu là giữa hè mà ôm nhau ngủ với tư thế này thì thế nào cũng bị nóng đến nổi sảy cả người.
Ý thức của Hạ Kiến Vi dần tỉnh táo, mặt anh áp vào ngực Lục Tri, nửa đầu giấu dưới tấm chăn, nương theo ánh sáng không mấy rõ ràng, Hạ Kiến Vi cẩn thận quan sát khuôn mặt đang say ngủ của Lục Tri.
Lúc ngủ trông cực kỳ ngoan ngoãn, chẳng giống tên nhóc đã véo eo anh ra dấu kia chút nào.
Hạ Kiến Vi ghé đến nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Tri một cái, Lục Tri mơ màng đẩy anh ra, Hạ Kiến Vi nhịn cười, vươn tay ôm lấy đầu Lục Tri, để cậu dựa vào người mình, dường như Lục Tri ngửi được mùi hương quen thuộc, dụi dụi vào chỗ vai gáy của Hạ Kiến Vi như một chú mèo con, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Hạ Kiến Vi không nhịn được cười toét miệng, cố nén xúc động muốn cười thành tiếng, bạn nhỏ của anh sao lại đáng yêu như vậy chứ, thật là tim cũng muốn tan chảy mà.
...
Lục Tri có đồng hồ sinh học, vừa đến bảy giờ là cậu tự tỉnh, sờ soạng sang bên cạnh một chút, không có ai.
Ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, cũng không có ai.
Lục Tri để trần thân trên, dẫm lên dép lê đi vào phòng tắm. Cậu nhanh chóng tắm rửa một lượt, lúc lau tóc mới chợt chú ý tới trong gương, trên tấm lưng trắng ngần của cậu có rất nhiều vết rạch đỏ.
Tối hôm qua sau khi ăn bữa tối, Hạ Kiến Vi và cậu vừa mới nằm xuống không bao lâu lại củi khô bốc lửa lăn lộn với nhau.
Lục Tri nghiêng người nhìn vết đỏ sau lưng bị Hạ Kiến Vi cào mà ra, trên khóe môi hiện lên một nụ cười.
Ra khỏi phòng tắm, Lục Tri thay bộ quần áo mà mình đã chuẩn bị để ở trong cặp.
"Đang định gọi em rời giường đấy, bữa sáng sắp xong rồi." Hạ Kiến Vi đẩy cửa bước vào.
Lục Tri đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, Hạ Kiến Vi cười tủm tỉm nhìn cậu, bỗng nhiên tiến lên hôn cậu một cái, "Sao vậy? Cứ nhìn tôi chằm chằm."
Lục Tri sờ chóp mũi, "Không có gì."
Hạ Kiến Vi cũng không để ý, bảo cậu thu dọn xong thì ra ngoài ăn sáng.
Chỉ là Lục Tri thấy hơi kỳ lạ, không phải trên mạng nói sau khi làm xong thì người nằm dưới sẽ eo đau chân mỏi không xuống giường được sao? Đặc biệt là lần đầu tiên.
Nhưng cậu lại thấy Hạ Kiến Vi bước đi như bay, hoàn toàn không nhìn ra xíu vấn đề gì, còn dậy làm bữa sáng cho cậu, chẳng lẽ trên mạng đều là lừa gạt sao?
Lục Tri cũng không có kinh nghiệm nào khác để tham khảo, nên trước tiên chỉ có thể ép nghi hoặc này xuống.
Hạ Kiến Vi làm bữa sáng kiểu Trung Quốc, thế mà lại làm cả há cảo thuỷ tinh, còn nấu cháo nữa.
"Chú dậy lúc mấy giờ vậy?" Lục Tri vừa thấy những món tốn thời gian này là biết nhất định Hạ Kiến Vi đã thức dậy rất sớm.
"Cũng không sớm lắm, chắc là hơn năm giờ, hôm qua tôi ngủ nhiều nên hôm nay mới thức sớm." Hạ Kiến Vi giải thích.
Lục Tri nghe vậy càng thêm kiên định trên mạng toàn là nói bậy.
"Buổi trưa em có về ăn cơm không?" Hạ Kiến Vi hỏi.
Hôm nay là thứ hai, Lục Tri còn phải đi học.
Lục Tri suy tư một chút, gật đầu, "Về ạ."
Hạ Kiến Vi mỉm cười vui vẻ, "Vậy tôi chờ em về, có muốn ăn gì không? Tôi làm cho em."
"Đừng làm rắc rối quá, em sao cũng được, chú vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút." Mặc dù trông Hạ Kiến Vi không có vấn đề gì, nhưng Lục Tri vẫn có chút lo lắng.
"Nghỉ ngơi? Tôi đâu có bị bệnh." Hạ Kiến Vi không hiểu lắm vì sao Lục Tri lại bảo anh nghỉ ngơi nhiều.
Lục Tri cắn một miếng há cảo thuỷ tinh, nhìn anh nói: "Tối qua chú chưa đủ mệt sao?"
Hạ Kiến Vi bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng cười xua tay, nói: "Cái đó à, không sao, chỉ là đùi hơi mỏi thôi, dây chằng của tôi không tốt lắm, em gập tôi như vậy, may mà bình thường tôi có rèn luyện, bằng không thì chân bị tàn phế mất."
Lục Tri nghe thấy anh thản nhiên nói những chi tiết trên giường ra như thế, tai không khỏi hơi nóng lên.
"Nhưng nói mới nhớ, không phải biểu hiện ngày hôm qua của em có hơi quá tốt rồi sao? Trông không giống như là lần đầu tiên." Hạ Kiến Vi nhớ trước đây anh đã từng nghe những tiểu 0 kia nói rằng nhiều trai tân đều dễ bắn ra trong vài giây vào lần đầu, có thể kiên trì được năm phút là đã không tồi rồi.
Nhưng Lục Tri không những không có bắn trong vài giây mà còn làm anh gần hai tiếng đồng hồ, màn dạo đầu cũng làm rất kỹ càng, không hề có vẻ nóng vội của trai tân, anh chịu không nổi kêu Lục Tri trực tiếp tiến vào, mà Lục Tri vẫn nghiêm túc cẩn thận mở rộng cho anh, sự kiên nhẫn cũng thật sự là quá tốt.
Lục Tri mím môi, "Là lần đầu tiên, sợ làm chú bị thương, trước đó đã tra xét rất nhiều tư liệu."
Hạ Kiến Vi nhướng mày, "Tra tư liệu? Tư liệu gì?"
Lục Tri không nói tiếp, Hạ Kiến Vi cười xấu xa nhìn cậu, "Nếu chọn đại một bộ để nói thì em từng xem những gì rồi? Hành động*? Âu Mỹ? Không có khả năng là hàng nội địa đó chứ?"
(gốc là 寛虹
, tui cũng không biết thể loại này gọi là gì nữa =))))"Thể loại hành động phổ biến thì đều khá ngắn và nhỏ, hình dạng còn khó coi, Âu Mỹ thì đẹp hơn nhưng đối với người Châu Á mà nói thì nhìn dễ bị tự ti. Hàng nội địa nhìn chung không tìm thấy mặt hàng nào tốt cả." Hạ Kiến Vi bình luận qua từng loại, không hề chú ý tới sắc mặt Lục Tri không được tốt.
"Xem ra chú Hạ nghiên cứu rất nhiều nhỉ."
Giọng điệu này, sự u ám này, nếu Hạ Kiến Vi còn nghe không ra có vấn đề gì thì nên đi rửa tai.
Anh cười khan, "Thật ra tôi đều là nghe người khác nói thôi, tôi không thích xem mấy bộ phim đó, không có gì thú vị, không tin thì em đi kiểm mấy tính của tôi đi, bảo quản sạch sẽ."
Hạ Kiến Vi không có lừa Lục Tri, anh thật sự không có hứng thú gì với mấy bộ phim kia, ban đầu thì có xem đó, nhưng xem chưa được bao lâu thì ngủ quên mất, đúng lúc Diêm Hồng Phi tới tìm anh chơi, sau đó anh lấy loại phương thức vô cùng kích thích này dứt khoát come out với Diêm Hồng Phi luôn.
"Không đúng, em đã tra xét tư liệu từ trước, thì ra là em đã sớm bày mưu tính kế, bởi tôi mới nói, dễ dàng chế ngự tôi như vậy. Bạn học Lục, tâm cơ cũng đủ sâu đấy." Hạ Kiến Vi bỗng nhiên nhận ra vấn đề này, nheo mắt, đang định đòi Lục Tri một lời giải thích thì Lục Tri một hơi uống hết sữa bò, cầm lấy cặp sách đi ra ngoài.
"Em đi học đây."
Hạ Kiến Vi lao tới muốn bắt lấy cậu, Lục Tri lại đột nhiên xoay người lại, suýt nữa là Hạ Kiến Vi đụng phải cậu, vội vàng dừng chân, dù như thế nhưng anh cũng vẫn ngã vào lòng Lục Tri, Lục Tri ôm anh cùng trao một nụ hôn.
"Kiến Vi, trưa gặp lại."
Em ấy dịu dàng gọi tên mình, trái tim Hạ Kiến Vi nháy mắt mềm như bông, đến khi Lục Tri đã rời đi, anh mới chậm rãi hồi thần lại.
"Đệt! Trúng mỹ nhân kế của thằng nhóc đó rồi."
Mặc dù có chút ảo não, nhưng khóe môi Hạ Kiến Vi lại không kìm được nhếch lên.
Một buổi sáng tốt đẹp, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.
...
Lúc Lục Tri đến phòng học, còn cách mấy phút nữa là vào tiết, cậu vừa mới ngồi xuống thì Nguyễn Dung và Sài Phong Duệ đã sáp lại, Nguyễn Dung nhìn chằm chằm cậu, nói: "Tối qua cậu không về, còn thay quần áo nữa."
Cậu ta khịt khịt mũi, "Còn có một mùi hương nhàn nhạt. Lục Tri, cậu đang yêu sao?"
Lục Tri liếc Nguyễn Dung một cái, hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt, hiếm khi ánh mắt không lạnh lẽo, nhưng trông vẫn là bộ dáng rất không dễ chọc.
Nguyễn Dung rụt cổ, cậu ta biết mình quản hơi rộng, nhưng cậu ta thật sự rất tò mò, Lục Tri mỗi ngày không phải ở phòng học, thư viện, phòng ngủ, thì chính là đi làm thêm, nhưng tối hôm qua lại cả đêm không về, mùi hương trên người cũng không phải là của Lục Tri.
Sài Phong Duệ nhiều chuyện thẳng thắn hơn Nguyễn Dung nhiều, "Lục Tri, tối hôm qua đi hẹn chịch hả?"
Lục Tri lạnh nhạt trả lời hai người bọn họ: "Biết vì sao ông nội của Tiểu Minh có thể sống lâu trăm tuổi không?"
Nguyễn Dung yên lặng rụt về, Sài Phong Duệ không hiểu tại sao.
"Ý cậu là sao?"
Nguyễn Dung hận rèn sắt không thành thép, giải thích: "Bởi vì ông ấy không lo chuyện bao đồng."
Sài Phong Duệ: "... Vãi!"
Khi tiết học đầu tiên kết thúc, Phương Khôn đi đến thảo luận vấn đề với cậu, bỗng dưng cậu ta nhìn cậu một cái, nói: "Hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt."
Lục Tri nở một nụ cười nhạt, "Ừm."
Phương Khôn cũng không hỏi nhiều, cậu ta không phải kiểu người hay thắc mắc, "Bọn họ nói tối nay cố vấn học tập sẽ đến kiểm tra phòng."
Tâm trạng tốt đẹp của Lục Tri lập tức có vết nứt, "Ừm, cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Phương Khôn tán gẫu xong lại tiếp tục thảo luận về chuyện học tập với cậu.
Buổi trưa vừa tan học, Nguyễn Dung đã tiến lại, "Đi căng tin ăn trưa không?"
Lục Tri lắc đầu, "Tôi không đi, các cậu đi đi."
Nguyễn Dung không nghĩ nhiều, tưởng là cậu định đi ăn bên ngoài, "Cậu muốn ra ngoài trường ăn sao? Tôi đi với cậu nhé."
"Không phải."
Sau khi nói hai chữ này, Lục Tri không nói thêm nữa, trở về ký túc xá một chuyến rồi chạy tới chỗ Hạ Kiến Vi.
Cậu nóng lòng muốn gặp Hạ Kiến Vi, rõ ràng chỉ mới có một buổi sáng mà đột nhiên lại trở nên gian nan như vậy.
Lục Tri chưa bao giờ cảm thấy mình là một người điên vì tình, nhưng hiện tại cậu cảm giác hành vi của bản thân không chịu sự khống chế của lý trí, chẳng lẽ là do hôm qua cậu và Hạ Kiến Vi đã có quan hệ thân mật hơn?
Trong khuôn viên trường ngày thu có một thiếu niên đạp xe đạp, lướt qua đám người như một cơn gió, có người lơ đãng ngẩng đầu lên, đối diện với cậu, cũng sẽ cảm động trước vẻ mặt của cậu.
Người mà cậu chờ mong và hạnh phúc như vậy khi đến gặp là ai nhỉ? Nhất định là người mà cậu rất thích.
Lục Tri để xe đạp xuống, ngay cả thang máy cũng không muốn chờ, chạy thẳng một đường lên cầu thang bộ, ỷ vào đôi chân dài của mình mà một lần vượt qua mấy bậc.
Rõ ràng là Hạ Kiến Vi ở đó, không chạy đi đâu cả, nhưng cậu cũng không rõ vì sao mình lại cứ nóng lòng muốn gặp Hạ Kiến Vi như vậy, vội vã đến mức một giây đồng hồ cậu cũng không muốn chờ đợi.
Lục Tri chạy với những hạt mồ hôi mịn lấm tấm trên trán, trong khoảnh khắc khi cậu bấm chuông cửa, Lục Tri đột nhiên sờ trúng một chiếc chìa khóa trong túi áo khoác của mình.
Cậu ngơ ngác lấy ra xem, Hạ Kiến Vi đã bỏ vào từ khi nào?
Bỗng nhiên, cửa được ra từ bên trong, cậu nghe thấy giọng nói của Hạ Kiến Vi.
"Không phải đã đưa chìa khóa cho em rồi sao? Không thấy hả?" Hạ Kiến Vi vừa dứt lời thì thấy mái tóc bù xù của cậu, và những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Hạ Kiến Vi kinh ngạc nhìn cậu, "Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?"
Lục Tri không trả lời anh, cậu cảm thấy tim mình đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ánh mặt trời buổi ban trưa đổ xuống bên chân cậu, cậu chợt nở một nụ cười rạng rỡ, cúi đầu hôn người trong lòng cậu.
"Không có gì, chỉ là nhớ chú thôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Duật (một bộ thiên công khác của tác giả): Đều là công, dựa vào cái gì mà tôi chỉ có mấy giây?
Lục Tri: Có lẽ vì tôi là học bá.
Hết chương 82.