Editor: Yang Hy.
Thủ tục lấy giấy chứng nhận không phức tạp, chỉ cần giao chín đồng là có thể thuận lợi lấy giấy.
Khí chất của hai người đều rất xuất chúng, xe của Trì Yếm ngừng ở bên ngoài, không ít cặp vợ chồng tân hôn đều đang nhìn bọn họ.
Lúc chụp ảnh, thợ chụp ảnh nhịn không được nói: “Chàng trai cười một chút, biểu tình không cần nghiêm túc như vậy, cậu đang chụp ảnh kết hôn!”
Trì Yếm mỉm cười, đáy mắt đuôi lông mày đều toát ra ý cười, trông cực kỳ ấm áp. Ngay cả thợ chụp ảnh cũng nhịn không được cười theo.
Lúc nhận được sổ đỏ, Khương Tuệ còn cảm thấy không thể tin được.
“Yêu nhau khó như vậy, kết hôn lại đơn giản như vậy.” Khương Tuệ mở giấy hôn thú ra, thấy mình tươi cười rạng rỡ trên ảnh chụp, còn có Trì Yếm ở bên cạnh, cô chớp chớp mắt, “Lần đầu tiên em thấy anh cười đẹp tự nhiên như vậy.”
Cô nhích lại gần: “Trì Yếm, anh cười lại đi, cười giống như trên giấy hôn thú ấy.”
Trì Yếm lạnh mặt, nhét cô vào trong xe: “Đừng làm loạn.”
Khương Tuệ cười không ngừng.
“Việc này ba em còn chưa biết đâu, nếu ông ấy biết, chắc là cả hai chúng ta đều sẽ bị mắng.”
Trì Yếm nói: “Buổi tối tôi sẽ tự mình đến nói với ba em, đừng sợ.”
“Em không sợ,” Khương Tuệ nói, “Chỉ là em cảm thấy kỳ quái một chút, không có cảm giác chân thật, như là khi còn nhỏ đi chụp ảnh thẻ.”
Trì Yếm nói: “Nói vớ vẩn!”
Khương Tuệ biết anh để ý chuyện này, cô không chọc anh nữa.
Trì Yếm nói: “Tôi đưa em về nhà trước, chuyện giấy hôn thú, em đừng nói với chú Khương, để tôi nói.”
Khương Tuệ hiểu ý anh, hành động tuỳ hứng thế này, ai nói Khương Thủy Sinh sẽ mắng người đó. Cô cong cong mi mắt, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Trì Yếm đưa Khương Tuệ về nhà trước, anh nhìn đồng hồ: “Tám giờ tối tôi sẽ đến.”
Khương Tuệ gật gật đầu.
Anh đi ra thật xa, quay đầu lại nhìn cô, cô đứng trên nền tuyết, vẻ mặt mang theo ý cười nghiêng đầu nhìn anh, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Trì Yếm quay lại, nâng mặt cúi đầu hôn cô.
Anh hiếm khi xúc động như vậy, cũng gần như chưa bao giờ làm việc tuỳ tâm thế này, nhưng lần này là ngoại lệ.
Trì Yếm giữ ót cô, dùng sức ấn cô vào người mình.
“Tuệ Tuệ…” Anh cầm lòng không được mà kêu tên cô.
Hơi thở đan xen, Khương Tuệ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Giờ khắc này, Trì Yếm thật sự thích thế giới này.
Mùa đông năm 2007, là mùa đông ấm áp nhất trong đời anh, lần đầu tiên anh cảm nhận được câu
“Khổ tận cam lai”[1] trong sách giáo khoa tiểu học là có ý gì.
[1] Khổ tận cam lai: hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.Nếu sau này có thể ngọt ngào, sự cay đắng lúc trước dường như cũng trở nên cam tâm tình nguyện.
...
Nói là tám giờ tối, nhưng chưa đến tám giờ Khương Tuệ đã bắt đầu thấp thỏm.
Khương Thủy Sinh nghi hoặc hỏi: “Tuệ Tuệ, hôm nay sao lại có thời gian xem TV với ba vậy, không cần chạy bản thảo sao?”
Khương Tuệ hiếm khi có loại cảm giác chột dạ khi bị bắt gặp thế này.
“Hôm nay không vội, con đã viết xong rồi.”
Khương Thủy Sinh tất nhiên sẽ không rối rắm chuyện này, ông còn đang suy nghĩ đổi sang phim thần tượng mà mấy cô bé thích xem. Ông không phải là người kén chọn, cái gì cũng xem được.
Khương Tuệ nhìn thời gian trên góc phải TV, tám giờ đúng, chuông cửa vang lên.
Tim cô nhảy dựng lên, không đợi Khương Thủy Sinh động đậy, cô nói: “Ba, con đi mở cửa.”
Khương Tuệ chạy đến cạnh cửa, mở cửa ra, quả nhiên thấy Trì Yếm ở bên ngoài.
Anh thay một bộ quần áo ở nhà, nhìn thấy cô, anh nhàn nhạt cười. Tựa như nhìn thấy sự thấp thỏm cả tối của cô, nói với cô đừng sợ.
Trì Yếm cầm một tập hồ sơ thật dày, nếu không phải anh mặc quần áo không trang trọng, Khương Tuệ còn cho rằng anh tới bàn chuyện kinh doanh.
Khương Thủy Sinh nhìn thấy anh thì cực kỳ bất ngờ: “Sao cậu lại tới đây?”
Sau một thời gian dài, thành kiến của Khương Thủy Sinh với anh cũng không còn sâu, bởi vậy giọng điệu cũng cực kỳ bình thản.
Khương Tuệ lặng lẽ liếc mắt nhìn Trì Yếm một cái, vốn dĩ cô nên lo lắng anh sẽ bị Khương Thủy Sinh đánh, nhưng Trì Yếm sinh ra đã có thể mang đến cho người ta một loại cảm giác đặc biệt đáng tin cậy, bởi vậy cô cũng hết khẩn trương.
Trì Yếm bước đến bên cô, đi đến trước mặt Khương Thủy Sinh, anh dừng một chút, mở miệng nói: “Ba.”
Khương Thủy Sinh không kịp phản ứng: “?”
Sau khi phản ứng lại, mặt Khương Thủy Sinh đỏ bừng: “Cậu kêu ai là ba, đừng gọi bậy.”
“Buổi chiều cháu đưa Tuệ Tuệ đi lãnh giấy hôn thú, về tình về lý, hẳn là nên kêu một tiếng ba.”
Khương Thủy Sinh tiêu hóa xong tin tức này, tức giận không nhẹ: “Đây là chủ ý của ai?”
Trì Yếm rũ mắt: “Chủ ý của cháu.”
Khương Thủy Sinh ném gối, đánh vào người Trì Yếm: “Không phải đã nói tốt nghiệp rồi mới bàn đến chuyện này sao? Tôi cũng không ngăn cản hai người, cậu làm vậy là thế nào, cảm thấy con gái tôi dễ lừa à?”
Trì Yếm cũng không tránh, Khương Tuệ lo lắng muốn tiến lên, Trì Yếm quay đầu lại nói với cô: “Không sao Tuệ Tuệ, tôi nói chuyện với chú Khương.”
“Nói cái gì, có cái gì mà nói.” Khương Thủy Sinh nghĩ đến bọn họ lãnh giấy chứng nhận, không phải là đã làm con gái ông có thai đấy chứ? Nghĩ đến lại cảm thấy vừa tức vừa giận.
Mẹ Khương Tuệ mất sớm, Khương Thuỷ Sinh là nhìn cô lớn lên từ khi bắt đầu uống sữa bột.
Trì Yếm cực kỳ bình tĩnh: “Cháu có thể nói chuyện riêng với chú không? Chú hỏi cái gì cháu đều trả lời đúng sự thật, nếu chú Khương vẫn không hài lòng, hôm nay chú đánh chết cháu cũng được.”
Thái độ của anh cực kỳ khiêm tốn làm người ta không thể nổi giận.
Khương Thủy Sinh cũng biết lãnh giấy chứng nhận xem như kết cục đã định, ông có tức giận cũng như không, đành phải gật đầu.
“Đến thư phòng của Tuệ Tuệ nói.”
Khương Tuệ nhìn bọn họ vào thư phòng của mình.
Trên TV còn đang chiếu bộ phim thần tượng bong bóng màu hường, Khương Tuệ cực kỳ tò mò, rốt cuộc bọn họ nói cái gì, bộ dáng của Trì Yếm có vẻ rất chắc chắn.
Đại khái là đến chín giờ, cửa thư phòng mở ra.
Khương Tuệ vội vàng từ trên sô pha đứng lên: “Ba?”
Khương Thủy Sinh đi ra ngoài trước, biểu tình phức tạp, nhưng tức giận thì đã biến mất. Nghe thấy Khương Tuệ kêu mình, ông thở dài.
“Lãnh giấy chứng nhận rồi thì phải sống cho tốt, chuyện hôn lễ vốn dĩ muốn để hai đứa tốt nghiệp rồi làm, nhưng kéo dài như vậy cũng không tốt, tìm ngày lành làm hôn lễ đi.”
Khương Tuệ kinh ngạc nhìn ba mình.
Trì Yếm đi đằng sau Khương Thủy Sinh, túi hồ sơ trong tay đã không còn.
“Ba, con có thể trò chuyện với Tuệ Tuệ không?”
Khương Thủy Sinh tức giận phất tay: “Cậu cũng đã hạ quyết tâm rồi còn hỏi tôi làm gì.”
Trì Yếm mím môi cười.
Khương Tuệ tuy không rõ bọn họ nói chuyện gì, nhưng cô cũng chỉ muốn kết quả tốt. Cô biết Khương Thủy Sinh đã đồng ý.
Khương Tuệ đi đến, nhẹ nhàng ôm Khương Thủy Sinh: “Ba, cảm ơn ba.”
Khương Thủy Sinh thở dài, rốt cuộc vẫn không nỡ hung dữ với cô: “Sau này nếu bị ủy khuất thì phải nói với ba, tuy ba vô dụng, nhưng sẽ vĩnh viễn dùng hết toàn lực để giúp con.”
Hốc mắt Khương Tuệ nóng lên, gật gật đầu.
Cô và Trì Yếm ra ngoài nói chuyện, Khương Thủy Sinh trở về thư phòng cầm lấy chồng văn kiện kia.
Bên trong có rất nhiều thứ làm ông chấn động.
Khương Thủy Sinh sợ nhất là không có ai chăm sóc Tuệ Tuệ khi mình già, vì thế bên trong có báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Trì Yếm, anh đem tất cả những thứ về mình mở ra cho ông xem.
Còn có ảnh chụp của Tuệ Tuệ.
Ảnh chụp đã chuyển sang ố vàng, từ khi Khương Tuệ còn là cô bé buộc tóc đuôi ngựa mặc đồng phục, ngoại trừ những năm Trì Yếm ở đảo Hoành Hà, gần như mỗi năm đều có mấy tấm.
Hầu hết đều là chụp lén.
Cô ở trong đám người, nụ cười xinh đẹp lại vui vẻ. Nhưng màn ảnh cách cô rất xa, giống như là lơ đãng chụp được. Trùng hợp nhiều như vậy, lại có cả hình ảnh khi cô đã trưởng thành.
Khương Thủy Sinh là cha, cũng chưa thể ghi lại những mảnh ký ức này.
Đây là những thứ mà Trì Yếm chưa bao giờ nói ra ngoài miệng, là chứng cứ anh thích cô khắc cốt minh tâm thật lâu.
Nếu là người khác lấy ra những thứ này, Khương Thủy Sinh có lẽ còn cảm thấy người này là một tên biến thái bụng dạ khó lường mơ tưởng con gái mình.
Nhưng Trì Yếm lại không cho ông cái loại cảm giác hạ lưu ấy.
Thậm chí Trì Yếm còn đem những thứ anh từng trải qua, từ đi sửa xe, đến Đoạn gia làm việc, trằn trọc phiêu bạc ở đảo Hoành Hà, tất cả đều soạn thành văn kiện cho ông xem.
Sáng sủa, u tối, tuổi trẻ lăn lê bò lết của anh.
Sạch sẽ trần trụi trước mặt Khương Thủy Sinh.
Bao gồm cả trước kia mua đại viện, giữ lại căn nhà của mẹ Khương Tuệ. Còn có một bản kế hoạch đã được công chứng mà Khương Tuệ không biết.
“Từ rất lâu trước kia cháu đã nghĩ, nếu cô ấy không thích cháu, mấy thứ này cũng có thể để cô ấy sống cả đời vui vẻ hạnh phúc.”
Có rất nhiều điều trong kế hoạch, thậm chí bao gồm cả việc hỗ trợ cho một nửa kia của cô.
Một người đàn ông dùng tấm lòng rộng lớn nhất vì cô mà mở ra một con đường nở rộ hoa hồng.
Dù cho nửa đời sau anh không bao giờ yêu người nào nữa, có một ngày Khương Tuệ nhắc tới anh, có lẽ sẽ như mọi người cười nhẹ nhàng bâng quơ kêu anh là Trì Yếm tiên sinh, anh vẫn sẽ làm như vậy.
Khương Thủy Sinh không thể nói là không chấn động.
Dưới một tình cảm như vậy, dù là làm cha, ông cũng không thể không lùi bước.
Nhưng bọn họ có thể sẽ không bao giờ hiểu được, nếu thời gian chưa từng quay ngược lại. Trì Yếm thật sự sẽ như trong kế hoạch của anh, trở thành một anh hùng xa lạ đối với Khương Tuệ.
Yên tĩnh không tiếng động, tình yêu thầm lặng.
...
Cuối cùng hôn lễ được định vào mùa xuân năm sau.
Mùa mà vạn vật sống lại, mặc chiếc áo cưới xinh đẹp cũng không bị lạnh.
Lúc Đái Hữu Vi biết được chuyện này đặc biệt cảm khái, hắn khoác cổ Thủy Dương: “Cậu không biết đâu, cái năm mà tôi và Yếm ca còn sửa xe dưới Nhị Kiều, tôi cảm thấy Trần Tiểu Phân là người phụ nữ đẹp nhất trên đời. Môi dày, ngũ quan đoan chính. Khi đó sửa cái xe chỉ được mấy đồng tiền, tôi hận không thể tích cóp đủ tiền rồi cưới vợ. Tôi thấy mỗi ngày Yếm ca đều tâm không gợn sóng như hòa thượng, liền hỏi cậu ấy có phải muốn cưới tiên nữ hay không?”
Đái Hữu Vi mừng rỡ vỗ tay: “Năm đó ai dám tin! Yếm ca thật sự là cưới được tiên nữ! Đàn ông thông qua phấn đấu thật đúng là cái gì cũng có thể có.”
Thủy Dương rất ngạc nhiên, nhưng cũng tán đồng lời này.
Nếu lúc ấy Đái Hữu Vi không đi theo Trì Yếm, nói không chừng hiện tại vẫn là tên nhà nghèo sửa xe dưới Nhị Kiều.
Trì Yếm có loại bản lĩnh, dù ít khi nói cười, nhưng anh rất hào phóng, phát tài sẽ mang theo mọi người, cho nên rất có duyên với người ở thành phố R. Dù sao ai làm buôn bán mở công ty cũng là vì lợi ích, có ích lợi thì cái gì cũng nói được.
Bởi vậy biết được anh muốn kết hôn, toàn bộ giới kinh doanh ở thành phố R đều oanh động.
Trì Yếm đích thân viết thiệp cưới.
Anh viết rất đẹp, Khương Tuệ dựa vào trên bàn nhìn. Cô chống cằm: “Em cũng viết một nửa.”
Trì Yếm ngước mắt nhìn cô.
Khương Tuệ nói: “Em viết cho bạn học, chị của em, rồi bác cả nữa.”
Trong mắt anh phiếm ý cười, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Ừm.”
Khương Tuệ cũng rất nghiêm túc, viết xong còn vẽ hình trái tim.
Trì Yếm sờ sờ tóc cô rồi lại viết tiếp.
Khương Tuệ thích dáng vẻ lạnh lùng rũ mắt của anh, cô cầm bút đen, vẽ hình trái tim lên cổ tay anh.
Trì Yếm cảm giác được cổ tay ngứa ngứa, rũ mắt nhìn cô.
Một trái tim được khắc trên cổ tay anh.
Ánh mắt của anh trời sinh đã nghiêm nghị, hiếm khi cùng cô chơi trò trẻ con như vậy.
Khương Tuệ chạm vào cổ tay anh, nhân lúc mực còn chưa khô liền in một trái tim lên tay mình.
“Trì Yếm tiên sinh.” Cô cười nói, “Yêu anh.”
Trì Yếm bật cười: “Ừm.”
Khương Tuệ: Người đàn ông ngoài lạnh trong nóng này vậy mà lại không nói yêu cô!