Âm nhạc bị tắt đi, Trần Hân trở về thực tại. Trình Hâm nói: "Nghe lại đoạn văn cậu vừa đọc này." - rồi ấn bút ghi âm.
Một giọng đọc thỏ thẻ vang lên: "What as a cultural.. to.." Cũng không lấy làm lưu loát, thế nhưng đọc đến từ "to" mới ngập ngừng.
Mắt Trần Hân mở to kinh ngạc: "Là, là tôi đọc, đấy, đấy ư?"
Trình Hâm cười to, gật đầu: "Đúng thế đấy. Thật tuyệt vời phải không?" Đây là phương pháp Trình Hâm học được từ phim. Hắn đã mở nhạc qua tai nghe để Trần Hân dồn hết sức chú ý vào các từ ngữ trong sách mà không nghe thấy tiếng mình phát ra.
Trần Hân không dám tin vào sự thật!
Trình Hâm nhướn mày: "Hai ngày nay ở nhà, tôi đã xem bộ phim" Nhà vua diễn thuyết ". Nhà vua ấy chính là Gioóc-giơ thứ sáu, cha của nữ hoàng Ê-li-da-bét đệ nhị nước Anh. Tật nói lắp của ông rất nghiêm trọng, thế nhưng ông lại có nguyện vọng đọc diễn văn trước toàn dân. Vì thế, vị bác sĩ của ông đã đề xướng phương pháp này."
Trần Hân ngẩn ngơ. Thì ra là Trình Hâm đang tìm cách chữa trị cho mình sao?
Trình Hâm xoa đầu cậu: "Lúc đọc bài trước lớp, cậu thử mang tai nghe nghe nhạc xem sao?"
Trần Hân xúc động, không nói nên lời. Cuối cùng, cậu liếm đôi môi khô: "Cám, cám ơn.."
Trình Hâm lấy ra một tập giấy: "Đây là tài liệu tôi thu thập được mấy ngày nay. Không ngờ có nhiều vĩ nhân nói lắp đến thế. Trên thế giới thì có triết gia A-ri-xtốt, nhà bác học Đác-uyn, thủ tướng Anh Uyn-xtơn Sơ-siu. Trung Quốc có Quản Trọng này, Hàn Phi Tử này, Tư Mã Tương Như này, còn nữa, à, Kỷ Hiểu Lam, toàn là những nhân vật lừng danh. Những người nói lắp đều thông minh chứ còn gì nữa?" Nói đến đây, Trình Hâm ha hả bật cười.
Trần Hân cũng cười theo. "Thật, thật thế ư?" Cậu nghĩ rằng Trình Hâm đang an ủi mình. Thời đại công nghệ thông tin, thế mà cậu mới chỉ tiếp xúc với máy vi tính ở trường hàng tuần qua vài giờ ít ỏi, lại chúi mũi vào bài vở, mấy khi vào In-tơ-nét, chẳng biết mặt mũi QQ, Wechat là gì.
"Đây này, cậu xem đi." Trần Hân đưa tay nhận lấy, lật từng trang: Vĩ nhân nói lắp, cách diễn thuyết tự tin, phương pháp luyện tập, trị liệu chuyên khoa.. Sống mũi cay cay, cậu nhìn Trình Hâm nói: "Cám, cám ơn cậu, cám ơn."
Trình Hâm cười: "Tôi nghĩ tật của cậu có thể chữa được. Có người còn bé bị nói lắp, lớn lên nhờ tự tin mà dần dần khỏi. Cậu đừng mặc cảm, biết đâu có một ngày không cần điều trị cũng sẽ phục hồi!"
"Tôi, tôi sẽ xem, xem thật kỹ." Trần Hân ôm tập giấy vào ngực.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Ngọn Lửa Rực Cháy
3. Không Thể Nói Dối Anh
4. Gương Vỡ Không Lành
=====================================
Trình Hâm gật đầu: "Cậu cứ giữ lấy mà xem. Đến giờ tự học rồi, ta lên lớp nhé. Hôm nay có điểm, tôi thấy hơi lo."
Trần Hân nghe hắn nói thế cũng thấp thỏm trong lòng. Trình Hâm đã cố gắng rất nhiều trong hai tháng vừa qua. Nếu điểm số không cải thiện, cậu sợ hắn sẽ nản chí. "Đừng, đừng căng thẳng, sẽ, sẽ tiến bộ thôi."
Trình Hâm nhe nanh cười, xoa đầu cậu. Trần Hân nói: "Đợi, đợi tôi lấy sách." Cậu mở ngăn kéo, lấy phong thư hồng kẹp vào quyển sách tiếng Anh, định bụng mang trả lại. "Đi, đi thôi."
Trình Hâm chú ý đến động tác này của cậu, trong lòng thắc mắc, không biết cậu định làm gì.
Cả hai cắp sách đi ra cửa. Ráng chiều tháng năm nhuộm tím bầu trời. Mây vàng giăng ngang như dải gấm. Các học sinh trở lại sau kỳ nghỉ, sân trường huyên náo hẳn lên. Đằng xa, các dãy phòng học khối 12 chìm trong im lặng, đèn điện sáng choang. Còn một tháng nữa đã đến kỳ thi trung học phổ thông, mọi người bên ấy đang ngày đêm dùi mài kinh sử.
Bỗng Trình Hâm nói: "Chúng ta sắp chia lại lớp rồi."
Trần Hân đang suy nghĩ phải nói thế nào với Vương Tiệp Dư, nghe hắn nói thế, giật mình: "Nhanh, nhanh thế."
"Học kỳ sau phải phân ban. Tháng này phải cân nhắc xem chọn ban nào, để tháng sau điền vào tờ nguyện vọng. Cậu sẽ chọn ban tự nhiên, đúng chứ?"
Trần Hân gật đầu: "Còn, còn cậu thì, thì sao?"
Trình Hâm nhíu mày: "Chắc là ban tự nhiên, tôi rất chán mấy môn học bài. Thế nhưng toán lý hóa của tôi bị mất căn bản, nếu không tiến bộ, tôi cũng chả biết làm thế nào."
"Tôi, tôi giúp cậu."
Trong đầu Trình Hâm lóe lên một ý nghĩ, hắn huých tay Trần Hân: "Này, nghỉ hè cậu định làm gì?"
Trần Hân lắc đầu. Nghỉ hè thì chỉ có ở nhà, giúp bà việc đồng áng, kèm cho Trần Hi học..
Trình Hâm gần như reo lên: "Nghỉ hè cậu đến làm gia sư cho tôi đi, ở nhà tôi, lại có thù lao nữa!"
Mắt Trần Hân mở to kinh ngạc, sau đó nguầy nguậy lắc đầu: "Không, không ổn đâu." Cậu chỉ mới là học sinh lớp 10, làm sao làm gia sư được? Ít nhất cũng phải là sinh viên đại học chứ.
"Ồ, sao lại không ổn? Thường ngày cậu vẫn giảng bài cho tôi đấy thôi!"
"Tôi, tôi không biết, làm, làm gia sư đâu."
"Chuyện! Kiến thức cậu đủ để dạy tôi mà. Cậu dạy tôi còn dễ hiểu hơn các thầy cô nhiều, thật đấy!"
Trần Hân phân vân.
Trình Hâm khoa tay múa chân: "Hè nào cha tôi cũng thuê gia sư, mỗi buổi chỉ có hai giờ. Cậu đến ở nhà tôi, muốn học lúc nào thì học, chắc chắn hiệu quả hơn gấp nhiều lần! Cậu còn được tiền thù lao nữa. Đúng là vẹn cả đôi đường. Cậu suy nghĩ kỹ xem sao, nhé?"
Trần Hân cắn môi. Cậu không muốn lấy tiền của hắn.
Vào lớp, Vương Tiệp Dư cười chào cậu, Trần Hân cũng gật đầu chào. Cậu lúng túng không biết mở lời thế nào để trả lại lá thư, đành ngồi vào bàn, những mong Vương Tiệp Dư đến đây trò chuyện. Thế nhưng cả buổi rồi mà cô vẫn ngồi tại chỗ.
Các thầy giáo phát bài thi. Môn toán Trần Hân vẫn đứng nhất toàn trường, nhưng làm sai một câu, chỉ đạt 148 điểm. Cậu không bận tâm chuyện vặt ấy, mà chỉ chờ kết quả của Trình Hâm. Điểm toán của hắn vỏn vẹn 52, nhưng là cao nhất từ đầu năm đến giờ.
Thấy Trình Hâm thất vọng, cậu ghi vào vở đưa sang: "Có tiến bộ, tiếp tục cố gắng sẽ thành công!"
Trình Hâm vẽ một bộ mặt khóc, viết: "Môn toán tôi kém thế, cậu nỡ lòng nào không nhận dạy kèm tôi?"
Đến bài thi tự nhiên, kỳ trước Trình Hâm đạt 118 điểm, lần này đề khó, hắn đạt 120. Trình Hâm gục mặt xuống bàn: "Chán quá!"
Trần Hân cất bài thi 296 điểm của mình vào ngăn kéo, chuyền vở qua: "Kỳ này đề khó, không tụt điểm tức là có tiến bộ."
Trình Hâm nhìn cậu: "Đề khó sao điểm cậu vẫn cao thế hả?"
Trần Hân viết: "Cậu còn đang ôn tập chương trình lớp 9, điểm như thế cũng rất bình thường. Đừng nản chí."
Trình Hâm chán nản: "Chả ích gì đâu!", nói xong bèn đứng dậy muốn bỏ ra ngoài.
Trần Hân cuống quýt níu lấy tay: "Đừng, đừng thế, nghỉ hè, tôi, tôi giúp cậu!"
Trình Hâm ngồi xuống, giương đôi mắt chó con tội nghiệp: "Thật chứ?"
Trần Hân cuống quá buột miệng, giờ đây hơi hối hận, nhưng đâm lao thì phải theo lao. Cậu ngập ngừng: "Thử, thử một chút cũng, cũng không sao."
Rốt cuộc trên mặt Trình Hâm cũng lộ ra nụ cười: "Không được đổi ý đấy!"
Trần Hân thở dài gật đầu, thầm nghĩ: "Thôi thì đến lúc ấy mình từ chối nhận tiền cũng được. Cậu ấy tốt với mình như thế, lẽ nào mình còn ngần ngại mà không giúp cậu ấy một tay?"
Hết tiết tự học đầu tiên, Vương Tiệp Dư đứng dậy đi vệ sinh. Trần Hân nhanh chóng cầm phong thư bước ra khỏi lớp đứng chờ. Trình Hâm cũng bám theo sau, nói vẩn vơ: "Đừng lo lắng, lần này cậu lại đứng nhất thôi."
Trần Hân nở nụ cười. Cậu chưa bao giờ đặt nặng vấn đề ganh đua thứ hạng. Lúc này Vương Tiệp Dư và Lưu Niệm Niệm cùng về lớp. Cậu hít một hơi thật sâu rồi gọi: "Vương, Vương Tiệp Dư!"
Vương Tiệp Dư nhìn cậu: "Chuyện gì thế Trần Hân?"
Trần Hân bất an nhìn Lưu Niệm Niệm. Cô bé hiểu ý, mỉm cười: "Mình vào lớp nhé."
Trần Hân đưa bức thư ra: "Thư, thư này trả cậu, tôi, tôi không nhận, nhận được."
Vương Tiệp Dư cầm lấy bức thư đã bị Trần Hân siết chặt vì căng thẳng: "A, được thôi, mình sẽ chuyển lại cho người gửi."
Trần Hân cúi đầu: "Xin, xin lỗi cậu."
Vương Tiệp Dư thoải mái cười: "Đừng nói thế. Người xin lỗi phải là mình, mình đã làm cậu khó xử mà. Thế nhé!"
Nhìn cô bé quay đi, Trần Hân thở phào như trút được gánh nặng, quay lại với Trình Hâm.
Trình Hâm tặng cho cậu một nụ cười sáng chói.