Tháng sinh thần kết thúc vào một ngày, bên ngoài tuyết rơi, tuyết lớn an tỉnh bao trùm toàn bộ sân, che khuất bụi sơn trà đỏ. Các thị nữ dẫm lên tuyết đi vào sân, biểu tình so với ngày thường càng nghiêm túc thêm hai phần.
Các bà bưng tới một cành cây dày nặng, thân cây vàng kim, nhánh cây màu bạc, trêи vô số cành cây treo hạt châu màu trắng nhiều đến đếm không hết.
"Thị thần, tộc thụ đã đưa tới." Các bà nói xong, lui ra ngoài mành chờ đợi.
Tóc dài và ống tay áo của thị thần hơi hơi di động, từ trong tay áo kéo dài ra dây nhỏ màu đỏ nhiều không đếm được, từng chút quấn quanh cái cây tộc thụ đó. Quá trình này giằng co thật lâu, lúc toàn bộ tơ hồng bị thu hồi, trêи tộc thụ vốn dĩ là vàng bạc đã xuất hiện mấy điểm màu đỏ rải rác, có mấy hạt châu nhỏ màu trắng biến sắc.
Các thị nữ tiến vào, nhìn kỹ mấy viên hạt châu biến thành màu đỏ, tìm ra tộc nhân ứng với chúng ở trêи tộc thụ.
"Thị thần, lần này có bốn người, ngày mai sẽ đưa đến nơi này để ngài phán quyết.”
La Ngọc An ló đầu ra nhìn bóng dáng bọn họ bưng cây rời đi, có một chút tò mò, "Thị thần, đó là cái gì?"
Thị thần: "Tộc thụ của Tần thị, mỗi một hạt châu đại diện cho một tộc nhân Tận thị còn sống. Cây lớn rễ sâu khó tránh khỏi xuất hiện cành khô lá úa, yêu cầu ta tìm ra tu bổ thôi, hàng năm đều như thế.”
Ngày thứ hai, thị nữ dắt bốn người tới. Hai người tuổi vào khoảng bốn mươi đến năm mươi, hai người nhìn qua mới mười mấy, hai mươi mấy tuổi, bốn người bị mang vào, không ai mà không phải là sắc mặt xám xịt.
Thi nữ buông mành lui ra ,trong tay áo thi thần chui ra mấy sợi tơ máu của hắn rơi xuống trán trán của bọn họ.
Thị nữ buông mành lui ra, trong tay áo thị thần chui ra bốn sợi huyết tuyển, rơi xuống trêи trán bốn người, mấp máy chuẩn bị xuyên qua trán bọn họ, nhìn thấu hết thảy bọn họ. Hai người tuổi lớn không dám phản kháng, người trẻ tuổi nhất lại hoảng sợ rồi muốn chạy trốn. Thân thủ hắn ta không tồi, chớp mắt đã sắp chạy ra khỏi điện thờ. Thấy hắn như thế, một người trẻ tuổi khác hơn hai mươi tuổi cũng ngo ngoe rục rịch, tìm cách kháng cự tơ hồng trước mặt.
không đợi hắn cũng lui ra phía sau, người trẻ tuổi lúc trước chạy ra đã ngã xuống nền tuyết, sau một tiếng kêu thảm thiết, người ngã ở trêи mặt tuyết đã hòa tan thành một đồng vụn máu màu đỏ, ở trêи tuyết trắng lưu lại một dấu vết hình người màu đỏ.
Thị thần biểu tình hiền lành mỉm cười nhìn ba người, cũng không mở miệng nói chuyện, người trẻ tuổi kia hoảng sợ mà nản lòng uể oải sụp trêи mặt đất, tùy ý một cây huyết tuyến đâm thủng đại não mình. Trán ba người nổi vào huyết tuyển, thị thần nhắm mắt thăm tìm, sau một lúc lâu, khẽ thở dài một tiếng, thu hồi huyết tuyến.
La Ngọc An từ đầu đến cuối tránh ở phía sau thị thần, không thấy rõ đã xảy ra cái gì, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm cùng một tiếng thở dài của thị thần.
Biểu tình ba người dại ra, bị thị nữ mang đi. Khi thị nữ dò hỏi xử trí ba người này như thế nào, thị thần chỉ nhẹ nhàng nói một chữ chết.
Tuyết màu đỏ trong viện bị rửa sạch.
"trêи người bọn họ có ác sao?”
"không chỉ là ác, còn bị ác ý tràn ngập, không thể không gạt bỏ.”
"Tôi cho rằng, ngài sẽ cắn nuốt bọn họ?”
"Người bị ta cắn nuốt, sẽ không còn kiếp sau.”
La Ngọc An trầm mặc một lát, ôm đầu gối mình xuất thần một lát, không có kiếp sau, đây là loại trừng phạt vô cùng nghiêm trọng sao?
Sau tháng sinh thần, chính là tháng giêng năm mới, hiện giờ người thường ăn tết cũng không quá chú ý, nhưng nơi này không giống. Thời tiết và thời vụ sinh thần làm người ta cảm thấy áp lực, tháng giêng năm mới từ đầu tới đuôi lại thực náo nhiệt. Trong cổ trạch, mọi người hỉ khí dương dương, đến đồ ăn trong nhà ăn cũng phong phú hơn rất nhiều, hơn nữa trong nhà còn có rất nhiều tộc nhân Tần thị, những người này đều tới tế bài thị thần. Tòa cổ trạch này giống như chính là từ đường của bọn họ.
Có người chỉ có thể lễ bái ở bên ngoài sân điện thờ, cho nên La Ngọc An đi ra ngoài ăn cơm nhìn thấy ngoài sân thêm từng hàng lư hương, bên trêи cắm đầy cột hương thô to, khí hương quanh quẩn toàn sân, thị thần cũng nhịn không được cảm thán với cô, khói hương này thật sự là quá hun người, hắn đã không phải lần đầu tiên nói như vậy.
Số ít người có thể đi vào sân tể bái, phần lớn là những người già đã rất nhiều tuổi, thị nữ gọi bọn họ là tộc lão. một đám lão nhân gia đầu tóc hoa râm quỳ gối trước điện thờ dâng hương cho thị thần, vị dẫn đầu khí chất mười phần uy nghiêm, nói: "Khẩn cầu thị thần năm sau vẫn tiếp tục phù hộ gia tộc.”
La Ngọc An hoài nghi bọn họ kỳ thật là không nhìn thấy thị thần, cũng có thể là thị thần làm thủ thuật che mắt gì đó. Tóm lại lúc bọn họ lễ bái thị thần trêи đài, thị thần kỳ thật đứng ở phía sau bọn họ nhìn xem. La Ngọc An kéo tay áo hắn, đứng ở bên cạnh hắn, nghe thấy thị thần chỉ vào mấy lão nhân dẫn đầu nói: "Mấy đứa bé này lúc mới sinh ra cũng là ta chúc phúc cho, hiện giờ bọn họ lại phải trở về với cái chết.”
"Thời gian của con người trôi qua thật là nhanh.”
Theo lệ cũ những người già rời đi rồi, lục tục có người tới đưa cống phẩm, đều là người trong tộc Tần thị có địa vị nhất định đưa tới, cơ hồ muốn chất đầy toàn bộ điện thờ.
“thật nhiều cổng phẩm a, đều là đồ ăn."
“Ừ, những đồ ăn đó nàng đều có thể ăn.” [ ủng hộ editor tại dtruyen.com ]
La Ngọc An hiện tại đã hoàn toàn không ngại ăn cống phẩm thì có thể bị thị nữ phát hiện không đúng hay không, bởi vì trong khoảng thời gian này các bà ấy phát hiện vô số lần không đúng cũng chưa thể tìm được nguyên nhân, chỉ có thể quy tội cho chuột.
Tìm kiếm một lúc, từ những điểm tâm sang quý, mứt tự nhiên, cổng phẩm linh tinh xuất hiện một phần cống phẩm đặc thù, thế nhưng là đồ ăn vặt đóng gói rất tinh mỹ.
Thị thần sờ một chút cái túi đóng gói kêu sột soạt: "Cái này ăn ngon sao?”
La Ngọc An xé mở túi đóng gói nếm thử, cảm giác đời này mình cũng chưa từng ăn đồ ăn vặt gì ngon như vậy. Nhưng mà, đều bắt kịp thời đại đưa đồ ăn vặt đến, vì sao không ai dâng lên cho thị thần di động, máy tính linh tinh?
Bởi vì đại bộ phận không gian điện thờ đều bị cổng phẩm chiếm đầy, La Ngọc An không thể không ngủ
tầng thứ hai điện thờ, cách chỗ thị thần rất gần. Trong mơ hồ, cô ngửi được một cỗ hơi thở bằng tuyết thanh lãnh, còn có một chút u hương quanh quẩn ở chóp mũi, là khí vị cô rất quen thuộc trong khoảng thời gian này.
Mở to mắt, nhìn thấy bên gương mặt có một đóa sơn trà đỏ mang theo lá xanh, cánh hoa hơi hơi khép lại còn đọng tuyết trắng, phảng phất là vừa bị người ta nhặt từ trêи nền tuyết.
Đây là quà tặng của thị thần?