Sau đó mang theo đầy người lá cỏ bụi đất trở về, đám nữ hầu chiểu cổ hắn chà lau gương mặt không cẩn thận bị lá cỏ rạch ra vết máu, phu nhân quan tâm mà dò hỏi rốt cuộc hắn đi đâu chơi, nói cho hắn không thể ban đêm lại một mình trộm đi ra ngoài.Nhưng hắn không để bụng, bởi vì không có trói buộc, một mình tự do tự tại vào ban đêm thật là mỹ diệu.Sau đó...!thế giới của hắn tất cả đều là ban đêm.Tần Phi Thường ngồi dậy, đi đến một bên giơ tay tắt cái đèn lớn bên cạnh, thoáng chốc hết thảy đều ảm đạm xuống.
Cô giơ tay cởi bỏ nút thắt trước ngực, giang hai tay với Bá Đặc còn ngồi ở trên ghế cao, "Tới.”Cô bị ôm lấy, lui bước một ra sau, cuối cùng dựa vào tường kính.Hô hấp Bá Đặc thổi bên cổ cô, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Em là người giảo hoạt, em lừa gạt ta, lợi dung ta."Lời tuy như thế, tư thái ôm hôn cô lại dị thường ôn nhu triền miên.
Tần Phi Thường nhỏ tới lần đầu tiên tiến vào phể tích lâu đài cổ, so với khi đó, thái độ của hắn thay đổi quá nhiều.Cô giơ tay tản đi lọn tóc Bá Đặc rũ ở bên gương mặt, phất ra sau đầu, lộ ra gương mặt sạch sẽ cùng đôi mắt đen nhánh của hắn, không nói một lời mà dùng ngón tay khảy lông mi thật dài, dán lòng bàn tay ấm áp lên má hắn lạnh lạnh, hơi hơi cười với hắn.Bá Đặc cũng nhẹ nhàng cười, lông mi nửa rũ xẹt qua ngón tay cô, chóp mũi ngửi lòng bàn tay cô.Hai người mỗi một lần, lúc đầu hoặc là kết thúc luôn kịch liệt, nhưng lúc này đây, từ đầu tới đuôi đều đưa tình không tiếng động, giống hồ nước dưới ánh trăng, mềm nhẹ nhộn nhạo.Tần Phi Thường hít thật sâu, nâng tay bị người nắm ẩn ở trên vải vẽ tranh.
Tranh sơn dầu kia mang theo cảm giác vân da gập ghềnh co lên mu bàn tay cô.
Đó làm một phần cứng rắn thô ráp, còn có chút ướt át lại có một tia lạnh.Cô dựa vào phía trước vải vẽ tranh, ngẩng đầu chính là trắng sáng mông lung, nơi tay lại đè lên là mặt hồ."Em thích hồ nước đêm trăng này sao?”"......Ừ."Sau khi kết thúc, Tần Phi Thường ngồi ở trên ghế cao, cổ áo mở rộng ra, lại một lần tinh tế xem xét bức họa, Bá Đặc dựa vào bên cô, cầm lấy tay cô thưởng thức."Bức tranh này đặt ở trong nhà đi.” Vừa vặn che khuất những bóng người vặn vẹo huyết sắc trên tường đó.Những hình vẽ bóng người vặn vẹo còn có thể xuyên qua giấy dán tường lộ ra bóng dáng, thật sự làm Tần Phi Thường có chút đau đầu.Bá Đặc ước chừng là nghe hiểu oán giận cô giấu giếm, lộ ra cái cười tươi sáng, bỗng nhiên kéo cô, hai người cùng ngã vào vải vẽ tranh.Trọng lượng hai người không như Tần Phi Thường nghĩ sẽ làm đổ vải vẽ tranh, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhắm mắt, cô bỗng nhiên nghe được côn trùng kêu vang bất đồng với thành thị ồn ào, còn có hương gỗ cùng mùi cỏ chỉ rừng cây mới có xông vào mũi -- cô đi tới cái hồ nước bên rừng rậm giống như đúc trong bức tranh.trên mặt nước yên tĩnh thâm trầm rải đầy ba quang lăng lăng, một vòng minh nguyệt đến từ bầu trời, chung quanh là bóng cây màu xanh biển.Đây là cảnh trong mơ Bá Đặc sáng tạo, giống phế tích lâu đài cổ, vô cùng chân thật."Không phải em thích sao? Vậy nhìn kỹ xem.” Bá Đặc nghiêng đầu với cô.Tần Phi Thường hít sâu một hơi, giật giật ngón tay bị hắn nắm không buông, "Em mệt mỏi quá."Cô dùng ngữ khí bình tĩnh nhất, nói ra giống như làm nũng.Bá Đặc giơ lên khóe miệng, lại thả xuống, "Được rồi --”.Hắn lập tức bể Tần Phi Thường lên, giống ôm búp bê Tây Dương, đi qua bụi cỏ, đi đến bên hồ.
Tần Phi Thường mày nhảy dựng, ôm cổ hắn, tránh cho hắn tâm huyết dâng trào ném cô vào trong hồ.Nhưng Bá Đặc không làm như vậy, hắn chỉ ôm cô, chậm rì rì mà đi vòng quanh hồ.Tần Phi Thường cảm giác mỏi mệt vì làm việc đều chậm rãi tan ở đây trong bầu không khí này, tay cô vô ý thức mà vòng quanh đầu Bá Đặc, nhìn mặt hồ nói: "Hồ nước ban đêm hẳn là có gió.”"Sàn sạt --”Cây cối bên hồ lay động, cô cảm giác được có gió từ mặt hồ thổi tới, phất quá mặt cô.Bá Đặc: "Hẳn là có gió, còn hơn là có cái gì nữa?”Tần Phi Thường: "Có gió là đủ rồi.”Cô nghe được thanh âm thực vật sinh trưởng, nghiêng đầu nhìn lại, bên cạnh mọc ra một bụi hoa hồng, trên cành nhanh chóng kết ra nụ hoa, lúc cô nhìn chăm chú nở ra một đóa hoa hồng đỏ tươi.Bá Đặc: "Ta cảm thấy, hẳn là còn có hoa."Bởi vì vương tử và hoa hồng càng xứng sao?Đóa hoa ở trong tầm tay cô, mềm mại vô hại mà mở cánh hoa ra.
Tần Phi Thường chạm chạm nhụy hoa, nghĩ thầm còn may, bên trong không có đôi mắt.
Thực hiển nhiên, đây là Bá Đặc tặng cô, cô dưới cái nhìn chăm chú của Bá Đặc hái hoa xuống, thấy hắn lộ ra tươi cười, một bên đầu cô không biết lúc nào kết một cái bím tóc.Tần Phi Thường: "....."Cô yên lặng vòng cái bím tóc ra sau đầu hắn.
Bá Đặc liên tiếp nhận hoa trong tay cô, cài vào bên tại cho cô.Theo lý thuyết, đây hắn được tính là lãng mạn, nhưng nhìn động tác của hắn trong nháy mắt kia, trong đầu Tần Phi Thường nghĩ đến chính là một màn lúc trước nhìn thấy ở phể tích lâu đài cổ.Khi đó Bá Đặc bẻ một đóa hoa hồng, cũng lộ ra tươi cười ngọt ngào như vậy, cắm hoa hồng vào trong mắt người ta.Tần Phi Thường “.....”Bá Đặc :” Hình như em không quá cảm động? Đây không phải rất lưu hành trong xã hội hiện đại hay sao?”Tần Phi Thường muốn cười, nhưng cô nhịn xuống..