Cô không dám tự tiến cử, cũng không dám suy đoán người đàn ông bên ngoài kia có thân phận gì, muốn làm gì, cô chỉ hy vọng nhanh chóng kết thúc, trở lại nhà giam. Nhưng mà
----
Trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một con mèo đen.Con mèo đen kia nhàn nhã đi qua trước mặt, cái đuôi thật dài quét lên chân cô một cái.
La Ngọc An hơi hơi trợn mắt, không rõ lắm ở đây tại sao bỗng nhiên xuất hiện một con mèo đen, hơn nữa nó lặng yên không một tiếng động, giông như cứ trống rỗng xuất hiện.
“Người phụ nữ kia.” Giọng nói của người đàn ông giống như có tính xuyên thấu, đâm vào tai La Ngọc An. Cô cảm giác đám người che chắn phía trước tản ra, dưới chân bỗng nhiên sáng ngời, không khỏi chậm nửa nhịp mà ngẩng đầu lên.
Người đàn ông mặc chính trang xa xa chỉ tay vào cô, “Cô gái kia, lại đây .”
Trong dư quang khóe mắt, con mèo đen bỗng nhiên biến mất, thật giống như chỉ là ảo giác của cô.
La Ngọc An bị quản ngục quát lớn đi đến phía trước phòng giam, nhìn hai người đàn ông bên ngoài, có vẻ hơi co quắp mà cúi đầu.
Người đàn ông nghiêm túc đánh giá cô cẩn thận, hỏi: “Cô ta phạm vào tội gì?”
Cai ngục lập tức cầm lấy quyển sổ mang theo bên mình lật xem, nhanh chóng trả lời: “Cô ta phạm vào tội giết người.”
Người đàn ông có chút kinh ngạc, tựa hồ không tin lắm khi thấy loại phụ nữ nhỏ gầy thành thật thế này lại còn có thể giết người, “Cô ta, giết người?”
Cai ngục bổ sung: “Đúng vậy, cô ta giết ba người, một giáo viên đại học nổi danh, một chủ xí nghiệp , còn một diễn viên có chút danh tiếng. Ba người đều bị cô ta chặt đứt tay chân và đầu, trêи người cũng bị chém rất nhiều nhát, là phạm nhân giết người cùng kì hung ác.”
“ Rất tốt, vậy cô ta là một.”
La Ngọc An bị cai ngục đơn độc dẫn đi ra ngoài, ngay sau đó cô lại nhìn thấy người đàn ông mặc chính trang cẩn thận lựa chọn thêm ba người, bao gồm cả cô tổng cộng là bốn, hai nam hai nữ.
Bọn họ bị mang đi rửa mặt, thay quần áo mới một lần nữa, sau đó lại bị người ta mang ra khỏi nhà giam.
Nhìn thấy cổng lớn khu nhà giam Du Lâm, còn có tường vây màu xám trắng, chướng ngại vật đỏ tươi trêи đường, La Ngọc An có cảm giác đường như đã qua mấy đời. Cô không nghĩ tới bản thân còn có thể tồn tại ra khỏi đây, tất cả đều không quá chân thật.
Chưa bao giờ ngồi trêи xe ô tô xa hoa rộng rãi, bọn họ dần dần rời xa khu ngục giam Du Lâm, đi vào một đại lộ. Nhà cao phồn hoa cùng dòng xe chạy khắp nơi , trong rồi loạn có trật tự, cuộc sống của mọi người ở chỗ này đều lặp đi lặp lại theo quy tắc. Mà ngày thường ở trêи đường phố vào thời điểm chen chúc tắc nghẽn nhất, chiếc xe có được đặc quyền, một đường không bởi một cái đèn giao thông nào mà dừng lại, thông suốt đi qua khu trung tâm.
Xe đi thật lâu, người trêи xe đều không nói chuyện, có loại an tĩnh làm người ta hít thở không thông. Rốt cuộc một nữ tù phạm khác ngồi bên cạnh La Ngọc An nhịn không được mở miệng:
“Chúng ta phải đi đâu?”