Cô vô cùng muốn an ủi thị thần, nhưng mà thị thần cũng không cần an ủi, ngược lại còn an ủi cô. La Ngọc An cầm lấy tay thị thần, dán lên một hồi lâu để hòa hoãn. Sau đó trong bầu không khí trầm mặc, bắt đầu hoài nghi chính mình. Vừa rồi quá trình ra đời của thị thần chân thật như vậy, còn những ký ức đó, cô có thể ảo tưởng những thứ này sao? Vậy thế giới sau khi chết đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
"Quả thực không giống như ảo tưởng, càng như là chân thật phát sinh." Cô nói nhỏ ra tiếng.
"Sao lại có chút ngốc rồi, còn chưa tin đây là thật?” Thị thần khẽ mỉm cười hỏi.
Ánh mắt La Ngọc An chậm rãi thay đổi, ngượng ngùng nói: "Nhưng mà, em đã chết rồi mà, cái chết cũng rất chân thật, nếu đã chết, vậy hiện tại những chuyện này khẳng định không phải là thật.”
"Ừm...... Vì sao cảm thấy sau khi chết thì không chân thật?” Thị thần ngữ khí hòa hoãn mà chậm rãi giảng đạo lý với cô , "Lúc trước xác thật nàng đã chết, nhưng nàng cùng ta kết khế ước thần hôn, sau này sẽ lấy một loại trạng thái khác với nhân loại tồn tại trêи thế giới này. Nơi này là bên trong thần tượng của ta, giống như một đất trời hỗn độn, nàng lấy thân quỷ tạm thời không thể đi ra ngoài, cần ở đây nhuộm dân hơi thở của ta để ngưng tụ thân thể.”
"Vì phải nghỉ ngơi một thời gian, lại lo lắng nàng cảm thấy nhàm chán mới để nàng nhìn thấy ta ra đời.”
La Ngọc An, như bị sét đánh.
Đó đều không phải ta tưởng tượng?
Cô nhìn thấy mình nắm chặt tay thị thần, một tay kia còn gắt gao ôm hắn, một tư thái nhiệt tình đến hận không thể chui vào trong thân thể hắn. Nếu là thật, vậy lúc trước cô làm hết thảy, không phải như là một tên...biến thái? Cô chần chờ mà dùng từ này ở trêи người mình, hổ thẹn bất an, kinh hồn không chừng.
Ngay sau đó cô lại phản ứng lại, nếu đây là thật, vậy cô cũng thật sự gả cho thị thần, thê tử làm loại chuyện này với trượng phu, cũng không tính là biến thái?
Cô nói cho mình hết thảy này đều thực bình thường, nâng mắt lên dạo một vòng ở trêи mặt thị thần mang theo tươi cười, vẫn cứ muốn tìm lý do chứng minh chuyện trước phát sinh mặt là thật hay giả.
"Nếu là thật, sao ngài có thể kết hôn cùng em được? Cái gì em cũng không có, cũng không có chỗ nào đặc thù.”
"Nàng có mà, đã quên sao." Thị thần nói: "Tuy nàng giết người, trong thân thể có ác, ta lại không cắn nuốt được, tình huống như vậy, ta chỉ từng thấy một mình nàng mà thôi, như thể còn không đặc thù?”
Đúng vậy. La Ngọc An nhở tới, lúc trước cô từng suy đoán, thị thần giữ cô ở chỗ này năm tháng, chính là vì quan sát rốt cuộc vì sao không thể ăn nàng.
"Vậy ngài tìm được lý do, mới có thể cùng ta kết hôn sao?”
"Vậy không phải, nếu nàng đã chết đi, đương nhiên không tìm được lý do." Thị thần mỉm cười, từ từ nói: " Chẳng qua, dù chưa tìm được lý do, lại tìm được thê tử, cũng coi như có được một thứ.”
La Ngọc An mạc danh đơ một chút, có chút muốn cười, thị thần đang đùa cô sao?
"Vậy ngài cùng em kết hôn, là không thể ly hôn, không thể đổi ý đâu?” Cô cẩn thận hỏi ra vấn đề này.
Được thị thần lắc đầu phủ nhận rồi, La Ngọc An nháy mắt cảm thấy có chút bành trướng. Mặc kệ lý do gì, cô thật sự trở thành thê tử của thị thần! Dù cô ở chỗ này sờ tay thị thần, không, dù cô sở càng nhiều chỗ nữa, thị thần cũng không thể đổi ý!
La Ngọc An nhịn không được mà cười rộ lên.
Hai người ngồi ở trong thế giới hỗn độn màu đen, thị thần căng căng cằm, thấy tiểu thê tử đang vụng trộm vui vẻ, vui xong, hơi xấu hổ lại có chút chờ mong mà nhìn ngực hắn, tò mò nhìn khe hở trêи ngực hắn. Toàn thân hiển lộ ra một loại cảm giác mâu thuẫn không dám động thủ đan xen với nóng lòng muốn thử.
Thị thần thấy cô ngồi đó suy nghĩ nửa ngày còn chưa quyết định, thiện giải nhân ý mà săn sóc một phen, nói: "Muốn làm cái gì đều có thể, ta sẽ không tức giận, càng sẽ không trách nàng.”
La Ngọc An kinh hỉ, cô cảm thấy thị thần hiểu rõ hết thảy, những tiểu tâm tư đó của mình hắn đều biết, cũng cảm thấy nên tận dụng thời cơ, cho nên trong lúc thị thần tươi cười cô ôm lên, ôm lấy cổ hẳn. Đôi tay xuyên qua cổ, từ dưới hướng lên trêи sờ tóc dài của hắn – đó cũng là nơi cô đã sớm muốn sờ.
Xúc cảm quả nhiên như lúc trước cô suy nghĩ, mát lạnh, giống nước chảy. Mùi u hương nhàn nhạt lại phiêu tán ở chóp mũi, nhớ tới lúc chứng kiến thị thần ra đời, lại liên hệ đến câu lúc trước thị thần mỉm cười nói "Là mùi hương tro cốt", La Ngọc An đau xót trong lòng.
Cô cảm thấy mùi hương này nhất định có cái gì có thể mê hoặc nhân tâm, làm cô không tự giác muốn càng sát vào thị thần, vốn dĩ vừa rồi ôm lên chỉ muốn sờ sờ tóc, hiện tại bị mùi hương mê hoặc, thần hồn điên đảo mà trực tiếp hôn lên rồi.
Thị thần: "A......?”
Hắn nghiêng đầu, cảm giác bên gáy bị hôn hai cái, thầm nghĩ, hóa ra không phải muốn nhìn cái khe a.
Cảm giác tóc bị nhẹ nhàng vuốt ve không ngừng, hắn hơi hơi dịch dịch, bưng khuôn mặt thê tử đang trầm mê ngửi hắn ra, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy cô tỉnh táo lại, trêи mặt lộ ra biểu tình thấp thỏm áy náy, như lập tức liền xin lỗi sám hối, đành phải vào trước khi cô còn chưa héo xuống, ẩn cô trở về chỗ cũ, dung túng nói: "Thôi, nếu thích, nàng tùy ý là được.”
Bị ẩn trở về bên cổ, La Ngọc An tỉnh lại một chút, cô không nên giống tiểu lưu manh động tay động chân, quả thực tựa như cái loại người không ra gì cầm giữ không được đối với người vợ quốc sắc thiên hương của mình, không màng người ta vui vẻ hay không cứ cứng rắn đè lên. Nhưng trước kia cô thật sự không phải như thể.
Cô thu tay, chịu đựng xúc động muốn dính lên, cúi đầu nói: "Em sai rồi.”
Thị thần trấn an: "Nàng mới vừa cùng ta kết thần hôn, xác thật có chịu một ít ảnh hưởng, muốn thân cận hấp thu hơi thở và lực lượng của ta, để sau khi rời khỏi nơi này có thể thích ứng thế giới bên ngoài, đây là bình thường, không cần như thế. Nhưng mà...."
Hắn vớt tóc dài của mình lên đặt ở trong tay, triển lãm cho La Ngọc An xem, "Tóc của ta, ở nơi đây ẩn giấu rất nhiều ác.”
La Ngọc An nhìn kỹ, quả nhiên thấy trêи tóc dài đen nhánh lưu động nhè nhẹ từng đợt từng đợt hắc khí. Thị thần kéo tay cô, để cô xem trong tay cô không biết khi nào quấn quanh lên từng đợt từng đợt ác khí nhè nhẹ. "Bởi vậy, nàng đừng sờ chúng lâu, chọn một chỗ khác đi.”
Hóa ra không phải ghét bỏ mình, hơn nữa cũng không phải vấn đề do mình! La Ngọc An nháy mắt đã được an ủi rồi, trong lòng cảm thấy không có thị thần nào ôn nhu đến như vậy còn tồn tại, sao hắn lại tốt như vậy đây.
Thị thần hất tóc mình thả lạ phía sau, chỉ có thể một lần nữa cảm thán, thê tử tuổi trẻ thực quá mức nhiệt tình.