Người máy số 01 cũng không hiểu rõ tâm tình của cô, chỉ ngơ ngác trả lời.Chẳng qua, trước lúc hoàn thành mục tiêu, đặt ở trước mặt Tần Minh Hồi, có một vấn đề càng thêm hiện thực.Cô đói bụng.Lúc trước ngủ say ở trong dịch dinh dưỡng, không có cái buồn rầu này, hiện tại đã tỉnh, thân thể có tiêu hao, đương nhiên sẽ thấy buồn ngủ sẽ cảm thấy đói.[01, Tôi đói bụng.
]Tần Minh Hồi theo bản năng nói cùng với đối tượng giao lưu duy nhất hiện tại của cô.Đôi mắt tròn của 01 lại lóe lên một trận đèn đỏ lập lòe, hắn lại bị làm khó xử rồi.Một lát sau, vách tường mở ra, lộ ra hai lon chất dinh dưỡng lớn, chính là loại dịch dinh dưỡng lúc trước cô ngâm mình.Tần Minh Hồi lắc lắc hai cái bình lớn kia, ngửi ngửi mùi vị, rất là hoài nghi, "Cái này có thể uống được không? ”Cô cảm thấy không thể uống, có một mùi nước khử trùng kỳ lạ.
Tần Minh Hồi có chút không dám uống, hơn nữa cô muốn ăn chút gì đó."Ngủ nhiều năm như vậy, chưa từng ăn gì, hệ tiêu hóa của thân thể còn tốt sao? Có thể ăn cơm sao?” Tần Minh Hồi lâm vào loại nghi vấn này.Tần Minh Hồi ngày hôm qua không có mục đích gì, người máy 01 cũng căn cứ vào ngón tay tùy tiện của cô mà đi loạn lung tung, hôm nay, các cô đều có một mục tiêu ngắn hạn.Tìm thức ăn để ăn trước rồi lại nói.Phụ cận hoang vu không một bóng người, chỉ có thể tìm chút quả dại linh tinh trước cho đỡ đói.
Thật vất vả mới nhìn thấy một cái cây có trái, Tần Minh Hồi từ xa nhìn thấy đám động vật nhỏ ăn trái cây trên cây, bị động tĩnh phát ra từ người máy lớn dọa chạy mất.Đi qua xem, vậy mà là một cây táo.
Chỉ là trái cây đều là màu xanh, nho nhỏ.Cây táo này đặc biệt cao, trái cây không có nhiều, tất cả đều ở trên đỉnh.
Người máy 01 đem cô đặt ở trong tay, đưa lên đỉnh ngọn cây.Tần Minh Hồi trên ngọn cây hái xuống một quả táo, thử cắn một miếng.Hai chân mềm nhũn, cô quỳ gối trên bàn tay người máy 01, một tay che miệng, một tay nắm lấy bàn tay máy móc xám xịt.Quá khó ăn, vừa chua vừa đắng, đời này cô chưa từng nếm qua món gì khó ăn như vậy.Người máy 01 mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào cô.
Tần Minh Hồi cầm quả táo cắn một miếng, vẻ mặt đau khổ thì thầm, "Còn chưa chín, vẫn là màu xanh, vì sao một quả táo đỏ cũng không có.
”Màu đỏ.
01 nắm được từ mấu chốt này, quét một lần toàn bộ cây táo, vươn ra một lòng bàn tay khác, cong lên hai ngón tay khổng lồ, bẻ gãy một cành cây.Nhìn thấy một nhánh cây lớn đưa tới trước mặt mình, Tần Minh Hồi từ trong cành cây lấy ra một quả táo đỏ một nửa, kỳ thật cũng chỉ là màu đỏ nhạt, cùng vẫn chưa chín, nhưng cắn một miếng, ít nhất không chua xót như lúc trước, miễn cưỡng có thể cho vào miệng.So với quả táo, Tần Minh Hồi càng để ý hành vi của 01.[01, vừa rồi tôi không cầu xin anh, nhưng anh chủ động tìm quả táo đỏ cho tôi, tôi cảm thấy anh đã rất thông minh!][Được rồi, tiểu tiểu thư, táo đỏ.
]Tần Minh Hồi: "..." Phản ứng này rất giống với một cái người máy quét rác ở nhà cô."Cảm ơn anh 01, quả táo này ăn ngon hơn so với những quả táo khác." Tần Minh Hồi giơ ngón tay cái lên lắc lắc với 01, coi như cảm tạ.[Không cần cảm ơn, tiểu tiểu thư.
]Tần Minh Hồi ôm bụng: "Nhưng tôi vẫn đói quá.
”Người máy 01 cứ như vậy nâng cô trong tay, chậm rãi đi về phía trước, tìm kiếm thứ khác có thể ăn được.Tần Minh Hồi ngồi trong tay hắn, xuyên thấu qua kẽ ngón tay của hắn nhìn ra ngoài.Đột nhiên, cô ngồi thẳng người, chỉ vào bãi cỏ bên dưới hơi chút kích động, "01 anh xem, anh nhìn xuống mặt bỏ bên dưới, ở đó có một con thỏ màu xám có phải hay không! Nhanh, đừng để nó chạy! ”Thỏ rất dễ thương, nhưng mà, khi đói, thịt thỏ đáng yêu ăn vào cũng sẽ rất thơm.Ngay sau khi Tần Minh Hồi kích động nói xong câu kia, người máy 01 giơ lên một ngón tay, đầu ngón tay tách ra biến thành một nòng pháo laser."Tư——"Sau một trận cường quang chói mắt, lấy con thỏ hoang làm trung tâm, mặt cỏ trong phạm vi bán kính một mét, trong nháy mắt dưới pháo laser biến thành bãi đất khô cằn.Thỏ rừng hoàn toàn chín...!Không, có lẽ nó hoàn toàn biến thành than cốc.Tần Minh Hồi: "........."Cô đi đến bên cạnh vòng tròn cháy khét còn đang tản ra khói trắng, đặt tay lên cảm thụ một chút, phát hiện nơi đó còn tản ra nhiệt khí nóng rực.
Cô ở bên cạnh chờ một lát, không từ bỏ ý định bẻ một nhánh cây, ở trung tâm vòng tròn khẩy một chút, một tầng tro bụi.
Đừng nói thỏ, đến cả đất cũng bị thiêu cháy lún xuống một tầng.Quay đầu lại nhìn người máy cao lớn, hắn cúi đầu nhìn xuống mình, bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác chờ thời cơ.Được rồi.Tần Minh Hồi bỏ lại cành cây, "01, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, hẳn là có thể tìm được thứ khác để ăn.
”"01, lần sau gặp thỏ, không nên dùng loại pháo công kích địch nhân này đi công kích." Tần Minh Hồi ngữ khí thấm thía như là dạy dỗ một đứa nhỏ ngốc nghếch.[Đã rõ, tiểu tiểu thư.
]"Tốt nhất cũng không nên pháo hỏa khác." Tần Minh Hồi nhớ tới uy lực một quả pháo của 01 trong phim điện ảnh liền phá hủy một tòa nhà, đưa tay làm một động tác, dạy hắn, "Anh có thể thử dùng tay bắt như vậy.
”[Được rồi, tiểu tiểu thư.
]Khả năng sinh sản của thỏ rừng rất mạnh, nếu như mảnh rừng bên này đã có một con thỏ hoang, nhất định sẽ có rất nhiều thỏ rừng.
Bị động tĩnh phát ra từ người máy 01 đi lại dọa đến choáng váng không chỉ có một con thỏ rừng, các cô rất nhanh nhìn thấy con thỏ rừng thứ hai.Lần này Tần Minh Tân gõ ngón tay của 01 nói: "01, nắm lấy nó, dùng tay, tay nắm lấy! ”01 mạnh mẽ xúc xuống đất, cầm nắm đấm cầm lên đặt trước mặt Tần Minh Hồi.
Tần Minh Hồi nhìn mặt đất một cái, nơi đó có thêm một cái hố thật lớn, vừa rồi bàn tay của hắn giống như lập tức biến thành một cái máy xúc?01 theo chỉ thị của Tần Minh Hồi hơi hơi mở bàn tay ra, một con thỏ xấu xấu lông xù chân dài liền từ kẽ ở ngón tay hắn thò một cái đầu ra.Sau đó nó nhảy một cái, từ trong lòng bàn tay rất lớn của 01 mà chạy trốn thoát.
Tần Minh Hồi vội đuổi theo, nhưng con thỏ này quá linh hoạt rồi, Tần Minh Hồi không am hiểu đánh nhau bị ăn cái mệt thật lớn, chỉ có thể nhìn nó nhảy tới nhảy lui khiêu khích ở cái nơi không lớn này.01 nâng hai tay, nhìn chằm chằm tiểu tiểu thư của mình chạy tới chạy lui bắt thỏ ở trên đó, cuối cùng, con thỏ kia bị đuổi đến hoảng chạy không chọn đường, nhảy một cái từ trên lòng bàn tay giơ lên cao của người máy quăng ngã xuống, trực tiếp ngã chết.Tần Minh Hồi ghé vào lòng bàn tay nhìn xuống nghĩ thầm, sớm biết rằng như vậy, mình cần gì phải đi bắt thỏ, sao không trực tiếp ném nó từ trên tay 01 xuống kia?Hiện tại mấy cái này đều không quan trọng, quan trọng là cô có ăn..