Xin lỗi?
Dư Linh như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.
Triệu Đông Duyên nhìn ra vẻ không phục của cô ta nhưng cũng chẳng phê bình đá chọi đá, mà nhẹ nhàng hỏi Ôn Vân: “Đây là chị dâu em à?”
Ôn Vân nuốt nước bọt.
Triệu Đông Duyên chẹp chẹp: “Mắt nhìn của anh trai em không được tốt lắm đấy.”
Ôn Vân nhanh chóng tiếp lời, vẻ mặt bình thản không nắng không mưa: “Trước giờ mắt nhìn của anh ta vẫn ổn nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc nhìn nhấm đấy, tôi không rõ.”
Triệu Đông Duyên lắc đầu: “Chả hiểu.”
Trên đường cái có xe đi qua, ánh đèn pha chọc thủng bóng tối.
Rõ ràng là Triệu Đông Duyên không dễ đối phó nên Dư Linh lúng túng rời đi.
Trong mắt Ôn Vân càng quan tâm chuyện tại sao anh lại xuất hiện ở Bắc Kinh hơn so với mấy người này.
Triệu Đông Duyên nói: “Tôi tới thăm Tiểu Bắc.”
“Em ấy ở Bắc Kinh ư?” Nếu Ôn Vân nhớ không nhầm thì không phải Ô Nguyên nói rằng Triệu Tiểu Bắc làm nhà máy ở phía Nam sao? “Em ấy đổi việc rồi à?”
Triệu Đông Duyên ậm ừm qua loa.
“Không đúng.” Ôn Vân không bị đánh lừa: “Sao anh lại biết tôi ở đây?”
“Có phải nhóm trưởng của em muốn đưa bản vẽ thiết kế cho em không?”
“Đúng.”
“Đúng lúc tôi cũng muốn tới Bắc Kinh, tiện đường cầm tới cho em.”
Từ thành phố Phúc tới Bắc Kinh sao là “tiện đường” được?
Chuyện có thể chuyển phát nhanh là giải quyết được mà anh lại muốn chạy một chuyến là vì ai kia chứ?
Nhịp tim của Ôn Vân như được mở máy tăng tốc.
Suy bụng ta ra bụng người, cô không nỡ thờ ơ và lạnh nhạt.
Mà nhìn vào ánh mắt của Triệu Đông Duyên, trong năm năm nay đã lặng lẽ có một số thay đổi biến hoá.
Sợ hãi, ghét bỏ, không thể tránh khỏi.
Gặp lại lần nữa.
Ngạc nhiên, hoang mang, dần dần chấp nhận, cứu cô một mạng, lòng đầy cảm kích.
Tới giờ phút này.
Ôn Vân nhìn về phía anh, dịu dàng trong mắt bất giác tuôn ra.
“Anh có chỗ ở chưa?”
“Tôi vừa xuống tàu cao tốc là gọi xe tới đây.” Triệu Đông Duyên đưa bản vẽ cho cô: “Nhận lấy.”
Bản vẽ được bọc trong giấy dai, anh chu đáo bọc hẳn hai lớp túi ni lông.
Ôn Vân nhận lấy, nặng trịch.
Cô nói: “Đi thôi.”
“Hả?”
“Anh tới Bắc Kinh rồi, tôi tìm chỗ ở giúp anh. Vẫn chưa ăn cơm đúng không? Tôi mời anh ăn vịt quay thế nào?” Hiếm khi Ôn Vân nhiệt tình với người ngoài như thế, cô khựng lại một lúc, hình như cũng nhận ra sự thay đổi này.
Triệu Đông Duyên chờ đợi cô tìm lý do giải thích.
Thế nhưng Ôn Vân vẫn mỉm cười, thản nhiên tiếp tục mời: “Địa điểm tôi đặt, món ăn tôi trả tiền, tối anh ở đâu thế, tôi tìm khách sạn cho anh nhé.”
Lần này tới lượt Triệu Đông Duyên bất ngờ.
Vịt quay nhà Tiểu Bắc, nhìn cái tên tiệm thôi Triệu Đông Duyên cũng thấy rất thân thuộc.
“Không phải nên ăn ở Toàn Tụ Đức* à?”
*Toàn Tụ Đức: chuỗi nhà hàng vịt quay nổi tiếng của Trung Quốc.
“Đồ ăn ngon không chỉ có mỗi nhà hàng đó.” Ôn Vân nói: “Anh phải tin mắt nhìn của tôi.”
Triệu Đông Duyên cười: “Không tin lắm.”
Ôn Vân hiểu, sau khi trừng mắt với anh một cái thì cũng cúi đầu cười: “Anh nói đúng.”
Sau khi no bụng, Ôn Vân nói được làm được dẫn anh tới khách sạn.
Cô đi đằng trước, bước chân rất nhanh.
Triệu Đông Duyên ngoan ngoãn theo sau, nhìn cô đăng ký, đưa chứng minh thư, cầm thẻ phòng.
Ờ, cả đời này lần đầu tiên được con gái dẫn đi đặt phòng.
Ôn Vân làm xong hết thì hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn về phía anh: “Anh đi một chuyến không dễ gì rồi, tôi biết anh đang nghĩ gì nhưng mà thật sự đừng hành xác mình như thế.”
Triệu Đông Duyên nhếch mày: “Vậy em nói xem tôi đang nghĩ cái gì?”
Ôn Vân cạn lời.
Điện thoại đúng lúc gọi tới, Triệu Đông Duyên nghe ngay trước mặt cô.
“Tiểu Bắc à, đúng rồi, anh tới Bắc Kinh rồi. Địa chỉ là khách sạn quốc tế Minh Châu, được, em có thời gian thì qua nhé.”
“…”
Triệu Tiểu Bắc thật sự ở Bắc Kinh này.
Triệu Đông Duyên cũng thật sự “tiện đường” cầm bản vẽ cho cô.
Điều càng khiến Ôn Vân bất ngờ hơn là lần này gặp được Triệu Tiểu Bắc, tên trường học được thêu trên cặp sách cậu ấy lại là đại học Minh Trị.
Không phải không thi đại học, không phải làm việc ở phía Nam.
Triệu Tiểu Bắc hăng hái vươn lên, điểm thi đại học không tệ, năm nay đã là năm hai rồi.
Cậu ấy nói dù thế nào cũng phải mời Ôn Vân ăn bữa cơm, gọi theo cái tên mỹ miều thì là “tiệc cảm ơn giáo viên” muộn màng.
Ôn Vân bị lừa, lúc này hơi xúc động: “Chị cũng không phải giáo viên của em, dạy kèm em có bao lâu đâu.”
Triệu Tiểu Bắc chân thành hỏi: “Chị không muốn làm giáo viên của em, vậy thì muốn làm gì của em chứ?”
Nói xong, cậu ấy còn cố tình nhìn về phía Triệu Đông Duyên: “Anh, anh biết không?”
Triệu Đông Duyên thành thật vô tội nói: “Anh không biết.”
Ôn Vân cạn lời: “Chị không muốn làm gì đó của em.”
Triệu Tiểu Bắc thôi cười, trở nên nghiêm túc: “Chị Ôn Vân, em ôm chị được không?”
Ôn Vân ngớ người ra: “Hả?”
“Vốn dĩ em không muốn học hành nhưng chị cổ vũ rằng học hành không phải vì thi đại học, mà là vì biến mình trở nên uyên thâm dày dặn hơn. Có thể là một người có cuộc sống nghèo khó nhưng tinh thần phải luôn dồi dào tự do.”
Nói xong, Triệu Tiểu Bắc đi về phía trước một bước, rất lịch thiệp nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Vân trong một giây.
Ôn Vân không nhớ nổi mình có thật sự từng nói mấy câu đó không.
Nhưng một lần nữa nghe thấy lời nói này, lòng cô giống như xao động dâng trào.
Triệu Tiểu Bắc mời cơm nên cô cũng vui vẻ nhận lời.
Ở ngay quán cơm gần đại học Minh Trị thôi, món thập cẩm, mì rưới mỡ, đủ loại que xiên chiên, đúng là hệt như bữa dã ngoại vui vẻ thập cẩm món.
Ôn Vân và Triệu Tiểu Bắc ở cạnh nhau rất hoà hợp, nhưng mà lại chọn lờ đi Triệu Đông Duyên.
Triệu Đông Duyên đưa đũa cho cô, Ôn Vân làm như không thấy, tự mình lấy đôi mới.
Triệu Đông Duyên rót nước cho cô, cô lại chọn cầm coca lạnh chưa từng uống lên.
Triệu Đông Duyên bị ghim quá rõ ràng.
Nhân lúc em trai đi vệ sinh, Triệu Đông Duyên kéo vạt áo của Ôn Vân rất nhẹ, vừa cười hỏi: “Cô Ôn, thật sự không nói một câu nào với tôi à?”
Ôn Vân: “Ai bảo anh lừa tôi là Tiểu Bắc không đi học, vào nhà máy làm việc chứ.”
Triệu Đông Duyên nhận sai: “Được rồi, được rồi, làm thế nào em mới hết giận?”
Ôn Vân không hết giận, không thèm để ý tới anh.
Hai người đứng một trước một sau, Triệu Đông Duyên cao, cong eo cúi đầu giống như chó săn lông vàng nịnh nọt chủ nhân. Ôn Vân không tính là thấp nhưng trước vóc dáng này của anh thì vẫn có một cảm giác đáng thương trái ngược rõ mồn một.
Một người nở nụ cười lấy lòng nhận sai.
Một người xị mặt ấm ức không chấp nhận.
Triệu Tiểu Bắc nhìn cảnh này thì kinh ngạc nói: “Hai người thế này giống bạn cùng phòng em lắm!”
Triệu Đông Duyên: “Sao, bạn cùng phòng em cũng đẹp trai như anh à?”
Triệu Tiểu Bắc: “Không, lúc cậu ta cãi nhau với bạn gái giống hệt như anh và cô Ôn luôn.”
“...” Ôn Vân đẩy Triệu Đông Duyên ra, tức giận rời đi.
Triệu Đông Duyên đuổi theo ra ngoài, chặn người lại.
“Tôi thật sự sai rồi mà, em đừng giận tôi nữa.”
“Lừa tôi vui lắm sao?”
“Không muốn lừa em đâu, nhưng mà ở thành phố Phúc, em vốn chẳng chịu nói chuyện với tôi gì cả. Chỉ khi nói tới Tiểu Bắc, em mới chịu nhìn tôi thôi.” Triệu Đông Duyên nói: “Tôi chỉ muốn em nhìn tôi thêm vài cái thôi mà.”
Lời nói thẳng thắn thế này khiến tai Ôn Vân không khỏi nóng bừng.
Cô nghĩ bụng, thà cứ nói dối còn hơn.
“Cái này cho em.” Triệu Đông Duyên lấy ra một xấp tiền từ trong túi đưa cho cô: “Tiền khách sạn không thể để em chi được.”
Ôn Vân không cần: “Tôi nói rồi, tôi phải tiếp đãi anh tận tình.”
“Cầm đi.”
“Tôi không cần.”
Triệu Đông Duyên kéo tay cô qua, mạnh mẽ dúi tiền vào lòng bàn tay của cô.
Ôn Vân cũng nhanh nhẹn, nhanh chóng nắm chặt tay, không để anh có chỗ dúi tiền.
Triệu Đông Duyên nhếch mày, thừa dịp trêu ghẹo cô.
Anh lại lần nữa nắm lấy cổ tay của cô, không tốn quá nhiều sức giơ lên cao rồi lại hơi mạnh tay nắm chặt. Chỗ này vừa hay là huyệt vị của cổ tay, ngay lập tức tê rần mềm nhũn, Ôn Vân rên nhỏ một tiếng, lòng bàn tay nắm chặt mở ra, vẫn bị Triệu Đông Duyên dúi tiền thành công vào tay.
“Tôi không tiêu tiền của phụ nữ.” Anh nói.
Triệu Tiểu Bắc đúng lúc thấy cảnh này, nhanh chóng kêu lên: “Đúng rồi, đúng rồi! Bạn cùng phòng em và bạn gái cậu ấy cũng nắm tay thế này nè!!”
Ôn Vân dở khóc dở cười nhưng Triệu Đông Duyên lại cực kỳ hài lòng, đi qua nắm vai em trai thì thầm nói: “Sinh hoạt phí tháng sau tăng hai trăm tệ.”
Thời tiết Bắc Kinh hôm nay không được đẹp cho lắm, âm u tối tăm chẳng có ánh nắng.
Trông Ôn Vân có vẻ hơi tức giận nhưng trong lòng không hề so đo. Vừa có niềm vui bất ngờ gặp lại người cũ cũng vừa có cảm giác thực tế được đối xử chân thành. Triệu Đông Duyên rất thật thà, nói chuyện thành thật, đúng và sai rạch ròi rõ ràng, cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Không cần đoán suy nghĩ của anh, hiện rõ ngay trước mắt đây rồi.
Ôn Vân nhìn bóng lưng cứng cáp của anh quên cả chớp mắt rồi bị Triệu Đông Duyên đột nhiên quay đầu tóm được.
Ôn Vân tránh đi theo bản năng.
Triệu Đông Duyên nhướng mày: “Ngắm tôi không phạm pháp, cũng không bị phạt tiền, muốn ngắm bao lâu cũng được.”
—
Hôm nay cũng chẳng xảy ra chuyện gì đặc biệt đáng vui cả, nhưng Ôn Vân vẫn được lấp đầy bởi tâm trạng tốt.
Cảm xúc thoải mái thật sự có thể mang lại sức mạnh rực rỡ mới cho người ta.
Đến cả chuyện bố Trình xuất viện, buổi tối phải về nhà thăm hỏi cũng trở nên không quan trọng.
Ôn Vân cuối cùng cũng gặp được Trình Lĩnh Mặc mất tích ba ngày? Hay năm ngày?
Biệt thự tráng men lộng lẫy, thân tín bạn bè đến rất đông, Trình Lĩnh Mặc đỡ bố ngồi xuống, tất cả mọi người đều hỏi han ân cần, canh tẩm bổ đun xong, nước trà nóng rực, khăn tay hàng thêu Tô Châu khéo léo đẹp đẽ.
Trình Lĩnh Mặc mặc chiếc áo gió đen, tao nhã thẳng thớm, mắt anh ta tìm kiếm rồi nhìn chằm chằm vào Ôn Vân cố tình nấp trong góc của đám người.
Ôn Vân xoay nửa người, quay lưng với anh ta rồi ăn dâu tây như không có việc gì.
Mọi người đều muốn tìm cảm giác tồn tại trước mặt Trình Lĩnh Mặc.
Cô thì đã đủ tới nỗi hơi buồn nôn rồi.
Ôn Vân cầm hai trái dâu tây to nhất rồi đi ra ngoài sân hít thở không khí.
Chưa hít thở được mấy hơi, lại có một vị khách lần lượt tới thăm.
À không phải, người này không phải khách mà là “người thân” sắp đính hôn với Trình Lĩnh Mặc và trở thành chị dâu của cô.
Ôn Vân vờ như không thấy mà tiếp tục cắn quả dâu tây to tươi ngon mọng nước.
Dư Linh cố tình gây sự: “Hình như em gái không lễ phép với chị dâu lắm nhỉ?”
Ôn Vân chỉ vào nhà: “Ừm, chị dâu không hiểu rõ em gái rồi, từ nhỏ em gái đã là một người bất lịch sự không theo lẽ thường rồi. Chị mau vào nhà đi, trong đó nhiều người muốn lịch sự với chị lắm đấy.
Dư Linh không ngờ rằng cô lại mồm mép thế này, cô ta tới gần hơn, nhìn từ trên cao xuống hỏi: “Lần trước mẹ em không dạy dỗ em tử tế à? Cũng phải, bình thường mẹ khá nhân từ với con gái mà. Nhưng mà bên trong đa phần là người nhà họ Trình, em đoán xem có mấy người sẽ nhân từ với em?”
Ôn Vân: “Chị muốn mách lẻo hả? Nói với nhà họ Trình rằng tôi thích anh trai của mình, cướp chồng sắp cưới của chị à?
Dư Linh nhíu mày.
“Chỉ mách lẻo thế này, tôi thấy hơi ít.” Ôn Vân nuốt miếng dâu tây cuối cùng sau đó ngẩng đầu, bất ngờ giơ tay vung một cái tát thật mạnh vào mặt cô ta.
Dư Linh bị đánh ngớ ra, che mặt lại: “Em, em!”
Cô ta định đánh trả theo bản năng nhưng đã bị Ôn Vân nắm lấy cổ tay trước.
Học đi đôi với hành, Ôn Vân phỏng lại hành động của Triệu Đông Duyên lúc chiều, nắm chuẩn huyệt vị rồi ra sức ấn khiến đối phương vừa đau vừa tê, chẳng còn sức phản kháng.
“Chị tốt hơn hết mau vào trong đi. Đúng rồi, cứ che mặt thế này, trợn mắt vô tội sau đó gào khóc nức nở, không biết xấu hổ thì phải khóc thảm thiết vào rồi nói với tất cả mọi người là tôi tát chị, và còn nữa, nếu chị còn có một lần làm tôi ghê tởm thế này, hôm nay em gái vả là má trái của chị, lần tới em gái vả sẽ là má phải của chị.”
Ôn Vân bình tĩnh nói hết, xem thường buông tay, ngẩng đầu ưỡn ngực quay sang nơi khác tiếp tục hít thở không khí.
Lúc này, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô là… Chiêu động tay chân của Triệu Đông Duyên có tác dụng thật, lần sau, à không, ngay ngày mai luôn.
Ngày mai cô lại đến tìm anh học hai chiêu mới tiện thể mời anh ăn vịt quay.