Vết thương trên eo Triệu Đông Duyên là vào nửa tháng trước khi khảo sát mạch khoáng đoạn núi G515 cùng với một ông chủ người Chiết Giang thì gặp sạt lở đất. Thoa rượu thuốc vẫn chưa khỏi hẳn.
Một chữ “ngủ” khiến anh để ý tới eo mình đầu tiên.
Giống như tự chứng minh rằng sự dù tính cách không hoàn hảo vẫn có thể bộc lộ khắp nơi, nhưng về mặt này tuyệt đối không được, buộc phải để lại ấn tượng.
Ôn Vân nói nhanh quá, sau đó ý thức được điều gì đó, cô bèn giải thích: “Anh đừng hiểu lầm.”
Triệu Đông Duyên phá lên cười: “Anh đúng là muốn hiểu lầm đấy.”
Anh hiểu.
Với cái tính cách kiêu căng nham hiểm của Trình Lĩnh Mặc tuyệt đối sẽ không chịu để yên. Anh ta sẽ sai người theo dõi, hoặc là đích thân lái xe sang cỡ trăm nghìn tệ tới đợi dưới tầng, đóng vở kịch thất vọng đau buồn vì đánh mất tình yêu của đời mình.
Quan trọng hơn cả là rình mò Ôn Vân và Triệu Đông Duyên, ngông cuồng tìm ra sơ hở.
Vì thế tối nay Triệu Đông Duyên buộc phải ở lại, nếu thật sự “qua đêm”, Trình Lĩnh Mặc có lẽ sẽ tin tưởng hoàn toàn.
“Quần áo, khăn mặt, anh tắm xong thì có thể mặc mấy thứ này.”
Ôn Vân rất là nhiệt tình và hiếu khách, dù là việc lớn việc nhỏ.
Nhưng nhìn đồ ngủ hoa văn vải bông màu sẫm cũng không giống đồ mới.
Triệu Đông Duyên khó chịu: “Anh không mặc đồ anh ta từng mặc, từng dùng cũng không được.”
Ôn Vân: “Chỉ có của anh ta thôi.”
“Anh có thể để trần, em nhắm mắt lại, anh vào phòng cho khách rồi tối không đi ra nữa.” Đây là sự bướng bỉnh cuối cùng của Triệu Đông Duyên.
Cuối cùng Ôn Vân cũng không trêu anh nữa, cười nói: “Anh mặc đi, đây là của bố em.”
Đồ lưu niệm của bố, thật ra bộ này không phải đồ cũ, chỉ là cất giữ rất nhiều năm rồi thôi.
Ngoại trừ tay áo hơi ngắn một chút, bả vai và vòng eo đều vừa vặn.
Triệu Đông Duyên soi gương bao lâu thì Ôn Vân nhìn anh lâu bấy lâu.
“Vóc dáng bố em đẹp thật.” Anh nghiêng người: “Chiều cao cũng không tệ.”
“Anh đang khen bố em hay là khen bản thân anh đấy?”
“Thả con tép bắt con tôm.” Triệu Đông Duyên cười: “Anh là “con tép”. Đúng rồi, để anh mặc đồ của ông ấy. Có phải em…nhớ bố rồi không?”
Khoé miệng Ôn Vân giật giật, ánh mắt cô di chuyển từ người anh tới gương, ánh mắt hai người chồng lên nhau, giống như hai cành cây mảnh mai run rẩy ngấm ngầm đan xen, bám vào nhau, lặng lẽ ấp ủ chồi non ngày xuân.
Từ gương gõ cửa trái tim.
Hốc mắt Ôn Vân nóng bừng, cúi đầu, giọng nói cũng đã thay đổi: “Đã lâu lắm không nhớ tới ông ấy rồi.”
Trong một khoảng thời gian, cô nhớ bố như phát điên, trong mơ cũng có thể khóc mà tỉnh lại. Sau này Du Lan Thanh không cho phép cô như thế nữa, cảm thấy cô thế này thật đáng sợ. Tiểu Ôn Vân nói rằng mẹ ơi, con thật sự mơ thấy bố mà. Du Lan Thanh kết luận rằng cô đang nói nhăng nói cuội, người đã chết lâu như thế còn mơ với mộng cái gì, đồng thời dẫn cô tới gặp bà đồng, ép cô uống một bát nước tro giấy đốt.
Bát nước tro giấy đó ghê tới nỗi họng cô sưng nghiêm trọng, nửa tháng không thể nói chuyện được.
Du Lan Thanh hài lòng nói rằng bà đồng có ích, con xem con đi không còn nói mấy thứ nhăng cuội này nữa rồi.
Triệu Đông Duyên nghe xong thì nhíu mày.
Ôn Vân: “Sau này bà ta coi mắt, rồi tái hôn, càng không cho phép em nhắc tới tên của bố nữa, sợ chồng mới không vui.”
Đột nhiên Triệu Đông Duyên hiểu ra, hỏi:
“Có phải Trình Lĩnh Mặc là người đầu tiên trong nhà họ Trình thân thiện với em không?”
Ôn Vân liếc anh một cái: “Bầu không khí thế này tự dưng nhắc tới anh ta, có phải không hay lắm không?”
“Bầu không khí càng tốt thì càng phải nhắc nhiều.” Triệu Đông Duyên nói: “Có thể một công đôi việc giúp em càng nhanh hết nhạy cảm”.
Ôn Vân bật cười: “Dáng vẻ nói chuyện của anh giống lão Ôn thật.”
Triệu Đông Duyên không bận tâm nhún vai: “Nếu em thích thì sau này cũng có thể gọi anh là lão Triệu.”
“Anh đừng nói, cái cách gọi này chẳng lạc quẻ với anh chút nào đâu.”
“Nói anh già à?”
“Không, là thiết thực, đáng tin.” Ôn Vân duỗi eo, khoanh chân ngồi trên sàn, tiện tay cầm chai Fanta đưa cho anh: “Sau này con của anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Nhìn đúng, trông xa.
Nhưng nói sai một chút rồi.
Triệu Đông Duyên thầm sửa lại trong lòng, là con của “chúng ta”.
Hai người nói chuyện tới hai ba giờ sáng, nói ti tỉ chuyện của cô và Trình Lĩnh Mặc, giống như nửa đêm đưa ngón tay tách hạt óc chó, xoa tách từng lớp vỏ cứng ra, dù cho đẫm máu nhưng tách vỡ rồi, cảm giác có thể kiểm nghiệm kỹ xem là nhân tốt hay hỏng thật sự rất sảng khoái.
Thời kỳ hoa nở nhạy cảm và đa nghi, gặp được người chủ động tưới nước, bón phân, chăm chút nâng niu cho những cành hoa héo rũ, đương nhiên sẽ nhận người đó là chủ nhân.
Ôn Vân hỏi: “Có phải em rất ngốc không?”
Triệu Đông Duyên nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Em thấy anh ngốc không?”
Ôn Vân hiểu ngay.
Lấy mình đo người, cô trầm giọng đáp: “Anh chàng ngốc.”
Đêm tân hôn đầu tiên.
Hai kẻ ngốc đang đón nhận lẫn nhau.
Triệu Đông Duyên đón nhận tuổi thơ của Ôn Vân, đón nhận bố của cô, đón nhận quần áo ngủ mang mùi nắng khô ráo sau khi phơi, còn đón nhận cả sự dũng cảm rộng mở nội tâm của cô.
Nửa đêm về sáng, mí mắt Ôn Vân đã không mở nổi nữa: “Triệu Đông Duyên,tại sao anh không nói về chuyện của anh?”
“Anh rất trong sáng.” Giọng Triệu Đông Duyên hơi khàn: “Chỉ từng thích mỗi mình em, trải qua năm cái Tết với sự thuần khiết này rồi.”
Ôn Vân cười, trước khi nhắm mắt lại thì mơ màng nói một câu: “Tết năm nay, em có thể đón cùng anh rồi.”
Buổi sáng, Trình Lĩnh Mặc ngồi một mình trong xe, nhìn thấy hình ảnh không muốn nhìn thấy nhất trên đời này.
Ôn Vân khoác tay Triệu Đông Duyên, có cười có nói, sóng vai đi ra khỏi thang máy.
Sáng sớm khô hanh lạnh lẽo, nụ cười của cô giống như gam màu ấm, tô từng nét lên tạo thành một dải cầu vồng hiếm có ngày đông.
Cô gái xinh xắn có ý chí đâm chồi mạnh mẽ, một người đàn ông thua kém mình về mọi mặt lại có thể làm cô gái này rực rỡ hẳn lên.
Điều này như giáng một đòn vô cùng mạnh vào Trình Lĩnh Mặc.
Tài xế cẩn thận hỏi: “Giám đốc Trình, để tôi đi gọi cô chủ ạ.”
Trình Lĩnh Mặc lạnh nhạt thu hồi ánh mắt: “Không cần đâu, về tập đoàn đi.”
……
Gió ở ngã ba đường rất to, Ôn Vân nép vào sau Triệu Đông Duyên theo bản năng.
“Được rồi, khói xe cũng chẳng ngửi được nữa rồi, đi thật rồi.” Triệu Đông Duyên muốn cô yên tâm, cùng lúc cảm khái một câu: “Hai người đúng là hiểu lẫn nhau thật đấy.”
“Lúc sáng anh ăn mì, em nhớ có bỏ giấm vào đâu.”
“Anh đổ giấm lên người rồi, em không ngửi thấy à?” Triệu Đông Duyên nói với vẻ rất đứng đắn.
Ôn Vân thật sự lại gần người anh ngửi: “Là mùi của bố em.”
“…”
Mặc đồ ngủ của bố vợ thật sự thành bố cô luôn rồi, hay thật.
Triệu Đông Duyên: “Bạn Tiểu Ôn này, mong bạn hãy nhớ rõ tớ là chồng bạn đấy.”
Tai Ôn Vân thoáng chốc nóng ra đốm lửa.
Cũng vào lúc này, Triệu Đông Duyên nghĩ bụng: gọi chồng là bố, cái này hình như là chuyện sẽ xảy ra trong tình huống khác.
Triệu Đông Duyên đen tối bèn trong sáng chuyển chủ đề, nói với cô:
“Vé tàu về thành phố Phúc của anh vào năm giờ chiều.”
—
Sự nhẫn nại khi đó của Trình Lĩnh Mặc không hẳn thật sự nén được cơn tức này xuống, vào buổi trưa quay về nhà họ Trình, cơn tức này đều phát tiết hết lên người Du Lan Thanh.
Lời nói gai góc như mang theo độc, về cơ bản khiến Du Lan Thanh mất hết thể diện.
Thân phận, tư cách, kẻ đến sau.
Không có lời lăng mạ thô tục mà chỉ có sự nhắc nhở về tầng cao tầng thấp.
Phong thái quý bà mà Du Lan Thanh vất vả gây dựng nhiều năm lại bị đè thành một hạt cát bởi cái nhìn khinh thường của Trình Lĩnh Mặc.
Vì thế khi Ôn Vân nhận được điện thoại của mẹ, cô chẳng bất ngờ chút nào.
Trong sự oán trách của Du Lan Thanh với cơn tức lên tới cực điểm, cô vẫn có thể ung dung bình tĩnh.
Sức nhẫn nhịn của con gái không nhỏ, bà Du lại nuốt cả một cơn tức tối trong bụng, cuối cùng đành chịu, chủ đề quay tới người Triệu Đông Duyên:
“Rốt cuộc cậu ta có hiểu lễ nghi không thế! Chẳng bao giờ gọi điện thoại quan tâm mẹ đây, con rể nhà người ta mua này mua nọ kính trọng mẹ vợ biết bao nhiêu!”
Ôn Vân như con thỏ dựng lông, ngay lập tức kích động: “Mẹ vợ người ta đối xử thế nào với con rể, sao mẹ không làm được?”
“Ôn Vân, bây giờ con biết bật lại rồi đó hả! Ai dạy con đấy? Còn không phải là thằng nhóc họ Tào đó sao.”
“Thân thiện nhắc nhở cho mẹ rằng con rể của mẹ không phải họ Tào, tên là Triệu Đông Duyên.”
Móng tay Ôn Vân vô thức ghim vào lòng bàn tay mình, vốn dĩ định nhịn nhưng vừa nghĩ tới Triệu Đông Duyên thì giống như có một chiếc búa xốp đập vào bả vai cô—nhịn cái gì mà nhịn, phải đáp trả lại.
“Thời gian này mẹ đừng có liên lạc với con, con không ở Bắc Kinh, sẽ không về nhà họ Trình đâu.” Ôn Vân lớn tiếng nói xong rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
……
Tại nhà ga Bắc Kinh sau hai tiếng.
Lưng Triệu Đông Duyên đeo cặp sách, tay cầm một chai nước đang xếp hàng vào trạm.
Đường tàu hỏa rất nhiều trạm, hành khách nườm nượp, hàng ngũ chậm rãi di chuyển. Tiếng thông báo phát thanh vang liên tục vang lên, tiếng điện thoại, đan xen tiếng trẻ con khóc, từng giây có thể nghe ra đủ loại, đây mới là âm thanh nhân gian thật sự.
Còn ba người là tới anh.
Triệu Đông Duyên lấy vé ra khỏi túi.
Chính vào lúc này, cánh tay anh bị chọc mạnh.
Anh nghiêng đầu qua, vẻ mặt và ánh mắt đều hơi ngưng lại: “Sao em lại tới đây?”
Ôn Vân lại phát hiện ra một loại biểu cảm khác của anh, ngơ ngác nhưng cũng vẫn đẹp trai.
Cô giơ vé cùng chuyến trong tay, cười nói: “Đi tuần trăng mật?”
Triệu Đông Duyên nhướng mày: “Trong thỏa thuận hình như không có khoản này mà.”
“Vậy giờ em quay về nhé?”
Ôn Vân quay người đi, đi ra ngoài hàng, cổ tay bị kéo mạnh quay lại. Bước chân chưa đứng vững, cơ thể hai người gần như kề sát nhau.
Trong sự ồn ào của tiếng người, trong sự im lặng ngắn ngủi, hai người cùng lúc ngừng thở. Cơ thể cứng đờ như tảng đá, năm giác quan như chiếc chăn bông mềm mại được phơi nắng.
Triệu Đông Duyên cúi đầu, yết hầu trượt ra nửa đường cong, thấp giọng hỏi: “Em cũng xịt nước hoa à?”
Ôn Vân nói rất nhẹ: “Ừm, nó tên là Doki.”
____[Nhịp tim như con nai vàng chạy loạn]
Cực kỳ giống tại thời khắc này, hai con nai vàng này.