Triệu Đông Duyên tán tỉnh một cách ngang nhiên.
Đúng, thứ mà Ôn Vân luôn muốn là cách truyền đạt mối quan hệ hai giới.
Yêu thích táo bạo, nhiệt tình thẳng thắn bày tỏ tiếng nói.
Đây không phải mạo phạm, đây là phẩm chất cơ bản nhất trong tình cảm—Anh dẫn em vào đời chứ không phải tránh đời.
Ôn Vân bị Triệu Đông Duyên kéo vào trong nắng lăn qua lộn lại, rũ sạch rêu vụn ướt át trên người.
“Chị Nhuế, chị Nhuế.” Ô Nguyên đụng vào cánh tay của Bạch Nhuế, thì thầm nhắc nhở: “Chị cứ nhìn tình địch của mình mãi làm gì? Đừng kích động, giết người là phạm pháp đấy.”
“Cút.”
Bạch Nhuế như phát hiện ra vùng đất mới: “Còn nói tôi cơ đấy! Ngực của cô cũng có nhỏ đâu!”
Tiếng nói vừa gào lên, Ôn Vân suýt nữa thì phun canh gà ra.
Ô Nguyên ngây người, ánh mắt liếc chỗ nào đó theo bản năng.
Vừa liếc nửa giây đã bị trùm một cái áo lên đầu.
“Nhắm mắt lại!” Triệu Đông Duyên quát.
Ô Nguyên vãi một câu, luống cuống kéo cái áo khoác trên đầu: “Anh Duyên, sao áo anh thơm thế?”
Nếu đã nói tới chủ đề này, đúng lúc Ôn Vân cũng có đồ đưa cho Bạch Nhuế.
“Đây là cái gì?” Bạch Nhuế nhìn cô đưa tay ra, một hộp quà hình vuông màu xanh lam, hai dải ruy băng màu đen tuyền, tinh xảo thơm tho.
“Quà tôi tặng chị.” Ôn Vân sát lại gần, tay che miệng thì thầm ám hiệu: “Áo ngực.”
“Hả?”
“Chị Nhuế, chị hợp mặc áo bó một chút, vừa có eo lại vừa có ngực.” Ôn Vân nói: “Áo ngực này dễ mặc lắm, rất thoải mái với ngực to. Chị thử đi, nếu mà chị thích tôi lại tặng chị thêm hai chiếc.”
Bạch Nhuế bèn bóc ra.
Màu trắng tinh khiết, bề mặt vải sa tanh như ánh trăng, chóp áo như núi tuyết cao vút.
Bạch Nhuế kinh ngạc: “Đẹp thế!”
Vừa lật mác treo thì hốt hoảng: “Đắt thế này á?”
Ôn Vân vội vã sửa lại: “Nói linh tinh, được chị mặc là vinh hạnh của nó đấy.”
Ô Nguyên không chịu nổi nữa: “Hai chị em, hai người có thể về nhà rồi hẵng bóc không?”
“Không được.”
“Không được.”
Ôn Vân và Bạch Nhuế cùng đồng thanh.
Ô Nguyên cạn lời, làm động tác kéo khóa miệng.
Triệu Đông Duyên ở bên cạnh bật cười, ánh mắt dừng lại trên sườn mặt Ôn Vân sau đó di chuyển xuống, thản nhiên lướt qua hai dãy núi mềm mại cũng rất cao.
Trong trí nhớ của Ôn Vân, đây là một ngày được lấp đầy bởi những khả năng vô tận.
Cô chạm vào cuộc sống thực của Triệu Đông Duyên, nếm thử một loại mùi vị khác khiến người ta ngứa ngáy. Có mùi thơm nồng nàn của canh gà, mùi thuốc lá thoang thoảng trong kẽ răng, dư vị đẫm nước của há cảo tôm tươi, và còn có một lời hứa hương bạc hà nói với cô rằng sẽ về nhà sớm để tắm nước lạnh.
Đêm đó, Ôn Vân ngủ chập chờn, bốn giờ sáng trời hãy còn tối như bưng đã mở mắt.
Cô nhớ lúc tối Triệu Đông Duyên nói là năm giờ đi.
Còn một tiếng, chạy tới nhà anh vẫn kịp.
Cô không chần chừ một chút nào, lật chăn, mặc quần áo, quàng khăn lặng lẽ ra cửa.
Từ đây tới nhà họ Triệu đi nhanh khoảng nửa tiếng.
Dù rằng thời gian vẫn đủ nhưng đi mãi đi mãi Ôn Vân bất giác bắt đầu chạy.
Chưa được mấy trăm mét thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Chị Ôn.”
Chiếc xe van trắng tấp bên lề đường, là Ô Nguyên: “Chị Ôn, đi làm sớm thế này ạ?”
Ôn Vân nhất thời không biết trả lời thế nào.
Ô Nguyên nhạy bén hiếm có: “Không phải là chị đi tìm anh Duyên đấy chứ?”
Cô ngẩng đầu lên, mắt sáng bừng.
“Đừng tìm nữa, đi mất rồi.”
“Đi rồi?”
Giọng nói Ô Nguyên khó chịu: “Đi mất rồi, đuổi theo không kịp nữa, bực chết đi được.”
Theo hiểu biết của Ôn Vân về cậu nhóc, có lẽ cậu ấy đang thật sự tức giận.
Triệu Đông Duyên làm cái gì lại có thể khiến mặt Ô Nguyên dài thườn thượt ra thế này?
Ôn Vân không hề biết.
Nhưng mà cô không quan tâm, dù sao thì một tuần là Triệu Đông Duyên sẽ về thôi.
Khi thật sự nhận ra sự việc hơi sai sai thì đã là ngày thứ mười sau khi anh đi.
Đã vượt quá ngày hẹn ba ngày, hơn nữa cũng chẳng thấy cuộc gọi hay tin nhắn của Triệu Đông Duyên.
Ban đầu, Ô Nguyên vẫn còn an ủi Ôn Vân nói rằng dò khoáng là như thế đấy.
Ôn Vân hỏi là thế nào?
Ô Nguyên nói rằng xuống giếng, lên núi, tín hiệu không tốt, mất liên lạc một hai ngày cũng là chuyện rất bình thường.
Ôn Vân tạm thời trầm lặng.
Nhưng vào lần thứ hai Ô Nguyên sử dụng cách nói y hệt, Ôn Vân không nhịn được bùng nổ: “Bình thường cái bíp! Điện thoại anh ấy tắt nguồn luôn rồi! Tại sao điện thoại lại tắt nguồn? Hết pin. Hỏng. Chỉ có hai khả năng này thôi. Triệu Đông Duyên là một người đàn ông trưởng thành rồi chẳng phải là một đứa trẻ yếu đuối không thể tự lo nữa. Hết pin không biết sạc à? Hỏng thì không biết dùng điện thoại của người khác báo bình an à?”
Ô Nguyên không đỡ nổi Ôn Vân tự dưng phát cáu.
Mọc ra từ trong bùn đất tơi xốp chưa chắc đã là cành hoa đẹp đẽ mà cũng có thể là bụi gai sắc nhọn mãnh liệt.
Ô Nguyên phản bội lại lời hứa với Triệu Đông Duyên, ủ rũ khai thật.
“Anh Duyên không hề tới núi Lão Trang, nơi anh ấy đi là hẻm Cung Đao có địa hình nguy hiểm hơn. Anh Duyên chưa từng nhận công việc có loại địa hình hiểm trở thế này đâu. Tiền thì phải kiếm nhưng mạng chỉ có một thôi.”
Mỗi lần không gọi được điện thoại cho anh, thật ra Ôn Vân đã chuẩn bị tâm lý, cũng biết sáng hôm đó tại sao lại tình cờ bắt gặp Ô Nguyên đang tức giận.
Chắc chắn là Triệu Đông Duyên cố chấp đi, Ô Nguyên khuyên can không được.
Ôn Vân hỏi: “Là vì có ông chủ trả giá rất cao sao?”
“Đúng vậy.” Ô Nguyên nói: “Trước đây cũng có nhưng anh ấy đều không nhận. Nhưng lần này, lần này anh ấy…”
Lời chỉ trích muốn nói lại thôi đã rõ mồn một, ánh mắt ai oán của Ô Nguyên di chuyển lên người Ôn Vân.
“Lần này là vì tôi?” Ôn Vân tự mình nói ra.
“Chính là vì chị.” Ô Nguyên tức giận nói: “Nếu không phải vì chị, anh ấy sẽ không muốn kiếm tiền điên cuồng đến thế này.”
Tiền là thứ đồ tốt.
Có thể tạo ra cuộc sống vật chất đầy đủ, trang trí cho cái gọi là nhà tầng cao cấp, trở thành thước đo đủ thứ, cũng có thể trở thành bí kíp có một không hai để giành thắng lợi.
Ôn Vân đúng là đoá hoa được tưới nước ấm để sinh trưởng, cho dù là lúc bố ruột còn sống hay là sau khi mẹ tái hôn.
Ăn uống, nơi ở, đi lại, những thứ này là bề ngoài nên dễ bị nhìn thấy nhất, cũng là thứ nông cạn nhất. Ở một mức độ nào đó cũng là thứ dễ bị lợi dụng và nắm thóp nhất.
Du Lan Thanh luôn coi đó là may mắn, lần nào thương lượng với Ôn Vân, khi lời nói bị lép về thì sẽ lấy cái này ra để nói.
Vừa qua giờ ăn tối thì Ôn Vân về tới nhà.
Du Lan Thanh rất lấy làm bất ngờ: “Ô, đi từ sân bay tới mà nhanh thế này à? Biết trước thì đã đợi con cùng ăn rồi.”
Ôn Vân đầy vẻ mệt mỏi, chỉ ăn hai miếng bánh mì trên tàu cao tốc.
Không phải vì đói mà là lý trí nói với cô rằng phải giữ sức để đối phó với cuộc đối chọi tiếp theo.
“Mẹ từng tìm Triệu Đông Duyên à?” Ôn Vân vào thẳng vấn đề không lòng vòng.
“Cậu ta là con rể của mẹ, đương nhiên mẹ phải quan tâm cậu ta hơn chứ.” Du Lan Thanh không phủ định, thoải mái xoè móng tay bà ta mới làm: “Phối màu này có phải đẹp lắm không, làm cả buổi tối, eo đau cả rồi đây này.”
“Mẹ nói tới tiền với anh ấy à?”
“Nói rồi.” Du Lan Thanh tự vui vẻ với móng tay, vẻ mặt hài lòng, ngữ khí coi thường: “Cậu ta cưới cục cưng của mẹ mà chẳng bày tỏ cái gì, có phải dễ dãi quá rồi không? Ôn Ôn, con kích động quá, con sẽ khổ sở đấy.”
Ôn Vân chân thành hỏi: “Con khổ sở mấy năm nay còn chưa đủ à?”
“Mẹ chưa từng biết con gái mẹ lại dũng cảm thế này đấy, có thể vượt qua được định kiến thế tục yêu một người mà không thể yêu cơ đấy.” Du Lan Thanh nói: “Điều bất ngờ là mẹ vốn định cổ vũ cho con đấy, tiếc là con không kiên trì, ngược lại còn chọn một người đàn ông như thế tới chọc tức mẹ. Ôn Ôn, con có thể mắc sai lầm nhưng mẹ không mong rằng sai lầm của con quá đau đớn.”
Chẳng cần hỏi cũng biết Du Lan Thanh đã gây áp lực với Triệu Đông Duyên bằng cái dáng vẻ cao cao tại thượng thế nào và giọng nói ngạo mạn cố chấp ra sao.
Ngày hôm đó, một ngày trước khi Triệu Đông Duyên quay về thành phố Phúc, một mình Du Lan Thanh hẹn gặp anh.
Mẹ vợ đáng kính nói nhẹ nói nhàng kể lại về quá khứ của Ôn Vân.
Thời thơ ấu ngây ngô, thanh xuân yểu điệu, quỹ đạo trưởng thành với đãi ngộ không thể bới móc được, đâu đâu cũng nạm châu báu đắt tiền.
Du Lan Thanh nói rất sắc bén, không nói hiện tại của cô mà là chầm chậm nhắc tới Ôn Lan Lễ.
“Bé ngoan ơi, con không có biết bố của con bé thương con bé nhường nào đâu. Vào lễ trưởng thành năm mười tám tuổi còn mua một hòn đảo tại châu Nam Mỹ cho con bé, đặt tên theo biệt danh của con bé nữa. Ơ? Con lại không biết biệt danh của con bé sao?” Du Lan Thanh giả vờ khó hiểu: “Đã kết hôn rồi, đến chuyện này mà con bé cũng chưa nói với con à? Vậy là do Ôn Ôn không tốt rồi, về nhà mẹ chắc chắn sẽ nói với con bé.”
Triệu Đông Duyên đứng ở đối diện mẹ vợ, sống lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng im bặt không nói năng gì.
“Anh trai cũng rất thương con bé, tổ hợp gia đình kiểu như chúng ta nói ra có lẽ con chẳng tin, thật sự là không có chút ngăn cách và không tự tại nào cả. Nhất là Lĩnh Mặc, Ôn Ôn ước gì có nấy. Con cũng thấy mà nhỉ, thứ con bé dùng, mặc, ăn đều là đồ tốt nhất đấy.”
Du Lan Thanh khẽ than vãn: “Cả nhà đều chiều con bé hư mất rồi. Dù rằng từ xa hoa thành tằn tiện rất khó, nhưng con cũng đừng quá áp lực. Ôn Vân đã chọn con thì chắc chắn con rất giỏi, sẽ không làm con bé tủi thân, có đúng không?”
Triệu Đông Duyên ngoại trừ cười rồi nói đúng ra còn có thể phản bác thế nào được?
Làm nền đúng lúc.
Du Lan Thanh ôm lấy áo choàng thêu Tô Châu, ngọc bích trên tai trang nhã cao quý, bà ta mỉm cười hỏi: “Đông Duyên, con chuẩn bị đám cưới thế nào rồi? À, đương nhiên quan niệm thanh niên các con tiến bộ, đám cưới kiểu du lịch cũng được đó. Nhưng mà nhà tân hôn thì…mẹ biết con bận, mẹ đã chọn vài căn có vị trí tốt lắm, con chọn một căn được không?”
Triệu Đông Duyên không tiêu tiền của phụ nữ.
Triệu Đông Duyên rất yêu Ôn Vân.
Triệu Đông Duyên đương nhiên sẽ không bị đánh gục bởi mấy câu thế này, anh sẽ chỉ càng cố gắng sống hơn thôi. Giống như nhiều năm về trước, thức khuya dậy sớm làm khuân vác, lấy sức để đổi tiền nhanh chóng cho em trai Tiểu Bắc đi học.
Anh nhận công việc nguy hiểm, lên núi hiểm trở, xuống cái giếng nghìn mét, mò mẫm cái khả năng không xác định trong bóng tối.
Bây giờ cũng thế.
Liều mạng vì người mình yêu là bản năng.
Du Lan Thanh tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Cục cưng à, mẹ là thương con, con nhìn con xem cho dù là con ương bướng thế nào mẹ vẫn luôn đứng cạnh con mà. Mặc dù mẹ cũng rất thương con rể nhưng mẹ càng không muốn con tủi thân.”
Đầu Ôn Vân vang ầm ầm.
Tới khi cô nghe thấy chữ “yêu” này.
Mà đáp án nối liền liên quan tới “yêu”… chỉ có duy nhất một cách lý giải đúng nảy ra trong đầu cô.
Ôn Vân không tiếp tục thương lượng với Du Lan Thanh nữa, sự tranh chấp bùng bùng thành lửa đã bị dập tắt.
Cô chẳng nói lấy một chữ, lặng lẽ im bặt muốn rời đi.
Du Lan Thanh lại sốt sắng cả lên, chặn người lại: “Cục cưng, con muốn đi đâu thế?”
Ôn Vân nhìn mẹ, bình tĩnh nói: “Nếu mẹ còn làm ra kiểu lừa ma lừa quỷ thế này, bây giờ con sẽ tới tập đoàn nói với chồng của mẹ rằng người thừa kế đáng tự hào của ông ấy, con trai ruột của ông ấy đã lằng nhằng ở bên em gái mình rất nhiều năm. Nếu như thế này chưa đủ, con sẽ không để ý mà mở cuộc họp báo đem lại niềm vui rộng rãi cho cư dân mạng, để mấy người trở thành tiêu điểm chính. Tới khi đó mẹ phải xem xem túi giới hạn của mẹ, trang sức đắt đỏ, cái danh hiệu bà Trình được ủng hộ rầm rộ có còn giữ được không.”
Du Lan Thanh hoảng hốt thét lên: “Con điên rồi à!”
Ôn Vân mỉm cười: “Đương nhiên rồi, con là cục cưng của mẹ mà. Con gái kế thừa nghiệp mẹ, phải hơn hẳn chứ.”
—
Lái xe từ Bắc Kinh tới hẻm Cung Đao là một chuyện khá điên rồ.
Tay giữ vô lăng, chân đạp ga, điện thoại mở chỉ đường, từng biển báo, đường cao tốc, lên rồi lại xuống, tắc đường thì đi đường tắt. Chiếc xe phi nhanh lộn xộn, ông cụ thả trâu bên đường, xe trường học của thị trấn đang đón trẻ con.
Còn cả mặt trời giữa trưa, bầu trời sau trưa trở nên âm u, thậm chí còn thấy một dải cầu vồng nhỏ nhàn nhạt vào lúc chạng vạng ở đoạn đường Hứa Quảng.
Thật sự giống như đường đời, mấy chục km là có thể thấy được quang cảnh khác.
Vào rạng sáng Ôn Vân tới được điểm đến.
Chiếc xe đậu ở lề đường, gọi vào số điện thoại mà hôm qua Ô Nguyên đưa.
Đầu bên kia hỏi cô là ai?
Ôn Vân nói xin hãy để Triệu Đông Duyên nghe máy.
Xin hãy để Triệu Đông Duyên còn sống, không thiếu tay thiếu chân nói chuyện.
Tiếng dòng điện tút tút cho biết tín hiệu không ổn định.
Thời gian chờ đợi rất lâu, cô nhìn màn hình mấy lần tưởng ngắt kết nối rồi.
Tới khi giọng nói quen thuộc vang lên: “Ai thế?”
Giọng trầm khàn, mắt lim dim theo đó là sự khó chịu khi bị đánh thức, đó là Triệu Đông Duyên nhíu chặt lông mày, tính cách nóng nảy.
Chuyến xe gần 20 tiếng không có ai nói chuyện với Ôn Vân.
Ôn Vân hé môi, hình như quên mất phát âm thế nào.
Cô sụt sịt mũi, tiếng rất nhỏ như ngọn cỏ tủi thân khúm núm bị gió mạnh thổi bên lề đường.
Triệu Đông Duyên ngay lập thức tỉnh táo, có thể nghe thấy tiếng anh lật người ngồi thẳng dậy.
“Ôn Vân?”
Họng Ôn Vân nghẹn ứ không nói lên lời.
“Cô giáo Tiểu Ôn?” Triệu Đông Duyên lại đổi cách gọi nhẹ nhàng hơn, sau đó đi giày, vang lên tiếng bình bịch lóng nga lóng ngóng.
“Chỉ là cô giáo Tiểu Ôn của anh thôi sao?” Ôn Vân nghẹn ngào hỏi.
Ngừng lại chốc lát, Triệu Đông Duyên gọi cô.
“…Vợ.”