Nhưng tất nhiên, có người còn căng thẳng hơn cả chị. Trì Gia Nghi lập tức đứng thẳng lưng, cung kính chào Lâm Nại: "Chào giám đốc Lâm."
Lâm Nại liếc nhìn hai cô, hơi gật đầu, thản nhiên đáp lời. Hà Thanh Nhu ngước mắt, tình cờ va vào ánh mắt cô. Khóe môi Lâm Nại hơi cong lên, khẽ cười với Hà Thanh Nhu, sau đó cô đi về phía văn phòng giám đốc.
Trì Gia Nghi thấy vậy, còn tưởng là Lâm Nại cười với bọn họ, bèn kéo Hà Thanh Nhu rồi đè thấp giọng cảm thán: "Hôm nay tâm trạng của giám đốc Lâm rất tốt nhỉ. Chậc chậc, đó giờ chưa thấy cô ấy cười, hóa ra thật là đẹp."
"Ừ." Hà Thanh Nhu không tập trung lắm.
"Vậy nói rồi đấy nhé, sắp hai giờ rồi, chuẩn bị vào làm thôi. Giờ tớ mà còn không xuống dưới, bị bắt được kiểu gì cũng phải ăn mắng. Sau khi tan làm cậu có rảnh không?" Trì Gia Nghi hỏi, nhấc tay lên kéo cổ áo cồm cộm xuống. Sáng nay Trì Gia Nghi xuống xưởng sản xuất nên phải thay đồ bảo hộ của phân xưởng, hiện tại còn chưa kịp thay đồ công sở vào. Chiều nay cô ấy phải đi báo cáo, cần tranh thủ thời gian trở về thay đồ.
"Có rảnh, tới lúc đó tớ qua tìm cậu." Hà Thanh Nhu nói.
Trì Gia Nghi vỗ bả vai chị, mắt chớp liên tục như thể giật kinh phong, cười hí hưởng nói: "Tan làm nói tiếp nhé~"
Hà Thanh Nhu phớt lờ Trì Gia Nghi. Chị đợi Trì Gia Nghi vào thang máy rồi mới xoay người đi vào phòng thiết kế. Mà lúc này Lâm Nại cũng vừa vào văn phòng, đang đưa lưng về phía bên ngoài. Hà Thanh Nhu ngẩn ngơ xuất thần, chị nhìn cô trở tay đóng cửa, những ngón tay vừa thanh mảnh vừa trắng trẻo siết lấy mép cửa.
Hà Thanh Nhu chợt cảm thấy khuôn mặt như nóng bừng, tựa như đứng dưới ánh nắng chói chang buổi ban trưa của ngày hè tháng tám, cả người như bị nướng chín.
Hà Thanh Nhu vào phòng thiết kế, còn chưa kịp ngồi xuống, Diêu Vân Anh đã đặc biệt đến thông báo cho chị biết, bản kế hoạch bộ giảm tốc đã được thông qua.
Vạn Khoa Doãn ngồi bên cạnh nghe vậy, vui mừng đến cầm cây bút múa may quay cuồng, mặt mài hớn hở. Nhưng vì Diêu Vân Anh và những đồng nghiệp khác còn ở quanh, anh chỉ dám ngồi yên lặng lẽ vui vẻ.
Hà Thanh Nhu cũng rất vui. Hạng mục được thông qua, cuối cùng cũng không uổng công cả tổ bọn họ tăng ca suốt thời gian qua: "Cảm ơn phó quản lý Diêu."
Cảm ơn Diêu Vân Anh âm thầm nâng đỡ, cũng cảm ơn bà cho chị cơ hội.
"Cuối tháng này, tiền thưởng sẽ trực tiếp gửi vào thẻ của các em. Con số cụ thể còn chưa định ra, nhưng cũng sẽ không nhiều lắm, dù sao hạng mục này là giữa đường tiếp nhận. Đến lúc đó em nhớ nói rõ với các tổ viên." Diêu Vân Anh nhận câu cảm ơn này của chị, lại dặn dò thêm: "Nhớ khiêm tốn một chút."
Lúc trước biết bao nhiêu người dòm ngó chằm chằm, quá khoa trương lộ liễu chỉ càng khiến người khác ghen ghét. Bà sợ bọn họ không biết cách xử sự, bèn cố ý dặn dò đôi lời.
Hà Thanh Nhu gật đầu: "Em biết rồi."
Diêu Vân Anh hài lòng gật đầu, dặn dò xong rồi đi.
Vạn Khoa Doãn nhoài người sang tấm vách ngăn giữa bàn, nói với chị: "Tổ trưởng, bữa sau đi ăn lẩu chúng tôi sẽ không khách sáo đâu nhé. Bữa đó tôi dắt bạn gái theo, làm phiền tổ trưởng tốn kém rồi."
"Được, mang cả nhà theo cũng được." Hà Thanh Nhu đáp.
"Tổ trưởng thật hào phóng," Vạn Khoa Doãn nói, "Nhưng mà thôi đi vậy."
Hà Thanh Nhu chỉ cười không đáp, lúc này màn hình điện thoại di động sáng lên. Là tin nhắn wechat của Lâm Nại, chị mở ra xem. Lâm Nại gửi đến một tấm hình, Hà Thanh Nhu phóng to ra, bên trên là từng dãy tên và con số. Đây chính là danh sách tiền thưởng.
Hàng đầu tiền là tên của chị, đằng sau viết 68000, những người còn lại đều là 26000. Chị hơi giật mình, thật không ngờ nhiều đến vậy, chưa kể con số này là đã cắt giảm bớt.
Hà Thanh Nhu biết những hạng mục này rất dễ kiếm được tiền thưởng, nhưng những hạng mục chị làm trước đây chỉ được tối đa vài nghìn tệ, hơn nữa phải theo trong khoảng thời gian dài. Bảo sao đám người trong phòng thiết kế ghen ghét đến đỏ mắt.
Suy tư đến đây, chị không khỏi nghĩ đến Dương Thuận Thành, nếu một ngày nào đó ông ta được gọi về, chỉ e việc đầu tiên chính là chộp lấy chị để khai đao. Nếu không phải chị nửa đường tiếp nhận hạng mục này, tiền thưởng Dương Thuận Thành nhận được ít nhất phải là sáu con số.
68000 tệ, thoạt nhìn có vẻ không nhiều lắm, nhưng tính sơ ra cũng đã gần bằng tiền lương nửa năm của chị.
Nhấn rời khỏi giao diện hình ảnh, Hà Thanh Nhu gửi tin nhắn cho Lâm Nại: Nhận được rồi *mặt cười*
Một lúc lâu sau, đối phương mới trả lời: Công việc hoàn thành rất tốt.
Hà Thanh Nhu được cô khen ngợi, còn có phần không quen: Ừm, ít nhiều nhờ mọi người.
Lâm Nại: Còn vài ngày nữa là triển lãm xe rồi. Mười giờ sáng chủ nhật này, người bên tổng công ty sẽ đến, chị chú ý chuẩn bị trước.
Hà Thanh Nhu: Tôi biết rồi.
Đối phương tạm thời không có động tĩnh gì, hẳn là có chuyện đột ngột cần xử lí. Hà Thanh Nhu tắt điện thoại, bắt đầu làm việc.
Sau khi tan làm, chị đến tầng hai tìm Trì Gia Nghi, cả hai đi đến tiệm cà phê gần nhà chị, vừa uống nước vừa trò chuyện.
"Nè, nói thật đi, có phải cậu đang âm thầm hẹn hò với ai không đấy?" Trì Gia Nghi nhấp một ngụm cà phê.
"Không có." Hà Thanh Nhu không cần suy nghĩ liền trả lời ngay.
Trì Gia Nghi xì một tiếng: "Nhìn ánh mắt của cậu là biết có rồi. Với ai thế?"
"Thật sự không có," Hà Thanh Nhu mất tự nhiên, chị hơi ngừng lại, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề, "Cậu và Trần Minh Hành thế nào rồi?"
"Vẫn cứ vậy thôi," Trì Gia Nghi nói, giọng điệu hơi có vẻ ngượng ngùng, "Dù sao cũng không quá để ý tới tớ, có thể là ở nước Anh bận rộn quá."
Hà Thanh Nhu ngước mắt, vạch trần Trì Gia Nghi: "Cậu tự biết tại sao mà."
"Cái gì?"
"Hôm đó..." Hà Thanh Nhu chần chừ nói, "Tớ thấy cả rồi."
Hiện tại biến thành Trì Gia Nghi không được tự nhiên. Cô ấy ra vẻ bình tĩnh cầm ly cà phê lên, ánh mắt láo liên.
"Làm rồi?" Hà Thanh Nhu hỏi thẳng.
Trì Gia Nghi đỏ mặt, oán giận nói: "Thật vậy thì tốt rồi."
"Tớ thấy lúc Trần Minh Hành đi ra, áo quần đều lộn xộn cả." Hà Thanh Nhu vừa nói vừa quan sát Trì Gia Nghi.
Trì Gia Nghi ngại ngùng quay mặt đi, xấu hổ nói: "Thật ra suýt chút nữa thì..."
Hà Thanh Nhu ngỡ ngàng: "Cậu to gan thật."
"Không phải một mình tớ được chứ, tớ nào có lá gan này."
"Vậy thì là?"
"Đều, đều có..." Trì Gia Nghi lòng vòng, "Cậu hiểu đó."
"Trần Minh Hành bằng lòng?" Hà Thanh Nhu ngờ vực. Trì Gia Nghi theo đuổi lâu như vậy còn chưa có chút tiến triển nào, thái độ của Trần Minh Hành rõ ràng là rất cương quyết, nhìn không có vẻ sẽ chấp nhận chứ.
"Bằng không tớ nào dám động vào cô ấy?"
Hà Thanh Nhu không quá tin vào Trần Minh Hành. Chị nhấp ngụm cà phê, trong lòng suy tư một lúc rồi mới mở miệng: "Cậu đừng quá u mê."
"Ừ," Trì Gia Nghi gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn chiếc ly trong tay, "Tớ có chừng mực."
Hà Thanh Nhu hoàn toàn không tin nổi chữ nào trong câu này. Nếu có chừng mực đã không dây dưa đến tận giờ, nhưng chị cũng không nói gì thêm. Hai người uống cà phê xong thì đến quán ăn Trung Quốc ở góc phố ăn tối. Sau khi ăn xong, vừa ra ngoài thì gặp được Ngô Cấm.
"Thật trùng hợp," Ngô Cấm mỉm cười chào hỏi hai cô, "Vừa nãy cũng không thấy hai người."
"Chị Ngô," Trì Gia Nghi chào lại, "Tụi em đến đây dạo quanh đấy mà."
Trước đây Ngô Cấm từng giúp đỡ Trì Gia Nghi, vì vậy quan hệ của bọn họ rất tốt, thường xuyên liên lạc với nhau.
"Chị cũng cùng bạn bè đến đây, nhân đây có muốn cùng đi uống vài ly không?"
"Đi luôn," Trì Gia Nghi vui vẻ đồng ý, kéo tay Hà Thanh Nhu, "Phía trước có một quán bar, hay là đến đó ngồi đi?"
Tất nhiên Ngô Cấm đồng ý.
Hà Thanh Nhu muốn nói lại thôi, chị không muốn đi, nhưng ngại ảnh hưởng thể diện của Trì Gia Nghi nên cũng không tiện từ chối. Vì vậy chị đành đi chung.
Trong quán bar, tiếng nhạc vừa lớn vừa xập xình, xung quanh rất lộn xộn. Bọn họ ngồi gần cửa. Trì Gia Nghi đã uống vài ly, hơi buồn vệ sinh nên đi WC trước, để lại hai người ngồi đối mặt với nhau.
Lát nữa Hà Thanh Nhu còn phải lái xe, chị lại không thân quen với Ngô Cấm lắm, nãy giờ không uống rượu cũng không nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Ngô Cấm mở miệng trước, nhưng xung quanh quá ồn ào, hoàn toàn không nghe được. Hà Thanh Nhu nhíu mày, lắc đầu tỏ vẻ không nghe thấy.
Ngô Cấm đứng lên ngồi xuống bên cạnh chị, kề gần tai chị hỏi: "Em có thích những đóa hoa kia không?"
Hai người quá kề cận nhau, thoạt nhìn có vẻ vô cùng thân mật. Hà Thanh Nhu lặng lẽ dịch chuyển mà không để lại dấu vết, cố gắng cách xa một chút. Chị nghiêng đầu, tình cờ liếc thấy bóng dáng quen thuộc nơi ngoài cửa, trái tim bỗng giật thót.
Mặc dù ánh đèn mờ ảo, chị vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra người kia.