Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Như Mật Tựa Đường

Bảo sao Trì Gia Nghi cứ cảm thấy sáng nay Hà Thanh Nhu là lạ, hóa ra là... Trì Gia Nghi liếc nhìn thùng rác, lại liếc xung quanh một vòng, càng nhìn càng xác định tối qua chắc chắn có người khác ở đây. Lại thêm hiện giờ đang chuẩn bị triển lãm xe, người bình thường sẽ không có mặt trên núi lúc này, như vậy người này nếu không phải là đồng nghiệp trong công ty thì cũng là người cùng ngành nghề, nói không chừng còn chính là người ở quán bar bữa trước. Cô nàng này giấu giấu giếm giếm, không chịu tiết lộ một chữ, giờ ngẫm lại, có khi đấy là người mà Trì Gia Nghi biết cũng nên!

Lại thêm thái độ của Hà Thanh Nhu nữa. Trì Gia Nghi càng nghĩ càng thấy đúng vậy.

Trì Gia Nghi đưa cùi chỏ húc Hà Thanh Nhu, hỏi nhỏ: "Tối qua có người kia hả?"

"Không có, " Hà Thanh Nhu nghượng nghịu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mất tự nhiên mà đưa tay vuốt tóc mai, "Cậu toàn nghĩ vớ vẩn gì đâu."

"Vờ vịt, cậu giả vờ giả vịt tiếp đi," Trì Gia Nghi tức tối nói, "Chứng cứ đều bày ra trước mặt, còn ở đó mà cứng miệng."

Hà Thanh Nhu giật mình, không biết Trì Gia Nghi đã nhìn ra manh mối gì, nhưng chị vẫn cắn răng nói: "Thật, ngủ từ sớm, chỉ có mình tớ, lấy đâu ra người khác."

"Xạo nữa đi!"

Hà Thanh Nhu mím môi không nói, ánh mắt né tránh, nhìn sang phía cái cây tươi tốt um tùm. Sáng sớm, trên núi có gió lớn thổi qua, cành lá dập dìu đong đưa theo gió, reo vang xào xạc.

Trì Gia Nghi nhìn theo ánh mắt cửa chị, bỗng nhiên cô ấy nghĩ đến gì đó rồi mỉm cười, nói với vẻ đầy thâm ý: "Ở quê tớ, phía trước phía sau nhà đều trồng cây. Cây côi ở nông thôn cao lớn sừng sững, nhưng nhà cửa thì thấp. Thời ông cố của tớ, đám người trẻ không dám công khai, rêu rao chuyện yêu đương, vì như thế sẽ dẫn đến những lời đàm tiếu và chê bai, vậy nên họ chỉ có thể lén lút hò hẹn. Mỗi lúc đêm khuya thanh vắng, hoặc là các chàng trai trèo lên, không thì các cô gái leo xuống bằng cái cây đằng sau nhà. Vậy nên có một câu nói, cây trước nhà là để che nắng, cây phía sau là để yêu đương."

Nói rồi, Trì Gia Nghi nhìn Hà Thanh Nhu và chỉ vào cái cây bên ngoài ô cửa sổ: "Đúng ra cửa chính của toà nhà chúng ta đang ở nên nằm ở đằng sau; cũng tức là tòa nhà đằng trước, sân vườn đằng sau, phòng quay lưng về phía núi và quay mặt ra đường, ngụ ý nghênh đón những điều tốt lành từ khắp bốn phương. Vậy nên cái cây này... hẳn là cây yêu đương rồi."

Hà Thanh Nhu hoàn toàn không hiểu về bố cục phong thủy. Lúc Trì Gia Nghi nói hướng dãy nhà là quay lưng về phía núi và quay mặt ra đường, chị còn đang suy nghĩ xem có thật hay không, đến một lúc sau mới nhận ra Trì Gia Nghi đang trêu ghẹo mình. Hà Thanh Nhu buồn bực, lại nói không lại Trì Gia Nghi, ấp a ấp úng một hồi mới nhỏ giọng nói được một câu: "Cậu làm nhảm quá đấy."

Trì Gia Nghi cười nắc nẻ: "Bị tớ nói trúng tim đen rồi chứ gì!"

"Có đi hay không?" Hà Thanh Nhu cực kì xấu hổ, ném hết bọc điểm tâm vào thùng rác, cầm túi xách và tài liệu rồi chuẩn bị đi.

"Ấy ấy ấy!" Trì Gia Nghi đuổi theo, "Đừng vội chứ, còn chưa tới tám giờ mà, cần gì phải đi sớm vậy."

"Sắp tới giờ rồi, nhà thi đấu mở cửa lúc tám giờ." Hà Thanh Nhu nói, đợi Trì Gia Nghi ra rồi đưa tay đóng cửa lại.

Trì Gia Nghi xáp lại gần chị, thấy xung quanh không có ai bèn hỏi thật nhỏ: "Sắp ba mươi rồi, có nhu cầu là chuyện thường thôi, tớ hiểu cả, hiểu tất mà. Tiết lộ cho tớ tí xíu nào, với ai vậy? Có phải tớ cũng biết không?"

Hà Thanh Nhu da mặt mỏng, bèn mặc kệ cô nàng không biết xấu hổ này rồi xoay người đi. Trì Gia Nghi đuổi theo chị, vừa đi vừa cười trộm.

Sân triển lãm của cuộc triển lãm xe núi Tây Nam chia làm ba khu, bao gồm: khu ngoài, khu trong và trường đua. Trường đua thì không cần phải nói, còn khu triển lãm ngoài trời và khu triển lãm trong nhà lần lượt nằm ở hướng nam và hướng bắc của đỉnh núi. Khu ngoài là kiểu quảng trường lộ thiên, khu trong là dạng tòa nhà khép kín.

Khu vực trưng bày của tập đoàn ô tô Đông Ninh là ở đại sảnh tầng một phía đông nam. Lần này trưng bày tổng cộng năm mẫu ô tô, hai mẫu kinh điển, ba mẫu còn lại sẽ được công ty đẩy mạnh sản xuất vào sang năm.

Tiểu Ngô và vài nhân viên khác đang sắp xếp triển khai khu vực trưng bày, đang trao đổi thì thấy Hà Thanh Nhu và Trì Gia Nghi đến.

"Chị Hà." Tiểu Ngô vội chào.

"Tổ trưởng Hà." Những người khác cũng chào theo.

Hà Thanh Nhu gật đầu đáp lại, để những người khác đi làm việc trước rồi hỏi Tiểu Ngô: "Đã kiểm tra xe chưa?"

Xe dùng để triển lãm được vận chuyển lên núi từ hai ngày trước, nhưng để đề phòng sự cố, mỗi ngày đều phải kiểm tra định kì. Tiểu Ngô ôm tập tư liệu, gật đầu liên tục: "Kiểm tra rồi ạ. Khu triển lãm ngoài trời em cũng xem rồi, không có vấn đề gì cả. Chị cứ yên tâm."

Hà Thanh Nhu hài lòng gật đầu: "Em để ý phía các người mẫu ô tô nữa nhé, trước tám giờ sáng mai phải chuẩn bị xong, có vấn đề gì thì liên lạc với người phụ trách của bọn họ."

Trước giờ vẫn thường xảy ra tình trạng người mẫu ô tô đột ngột quẳng gánh không làm, chị lo sợ xảy ra sự cố, bèn cẩn thận dặn dò.

"Em sẽ chú ý, sáng nay đã ghé qua đó xem, bọn họ đều đang nghỉ ngơi." Tiểu Ngô đáp.

Cô bé này càng ngày càng làm việc chu đáo, không cần Hà Thanh Nhu nhắc nhở cũng biết được phải làm những gì. Trong các nhân viên thực tập, Hà Thanh Nhu chỉ dẫn theo một mình cô bé này. Chị muốn tạo cơ hội cho cô bé rèn luyện nhiều hơn, chứ suốt ngày ngồi trong phòng thiết kế, cắm mặt vào máy tính rồi lại bản vẽ, dần dà sẽ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Thỉnh thoảng tiếp xúc với thế giới bên ngoài cũng là một phương pháp tích lũy kinh nghiệm.

Hà Thanh Nhu biết Tiểu Ngô bận tới bận lui từ hôm qua đến giờ, bèn bảo cô bé đi nghỉ ngơi, chỗ này để chị trông coi.

Tối qua Tiểu Ngô không ngủ, thực sự là mệt muốn chết, cô bé do dự một lúc rồi mới cảm kích nói: "Cảm ơn chị Hà, vậy tí nữa em lại sang."

"Ừ, đi đi."

Khu triển lãm đã chuẩn bị gần như xong hết, Hà Thanh Nhu dẫn theo Trì Gia Nghi đi quanh, sau đó lại lên khu triển lãm tầng hai một lúc, vô cùng nhàn hạ.

Ăn trưa xong, Trì Gia Nghi đi đến trường đua, Hà Thanh Nhu trở lại khu triển lãm trong nhà.

Vừa vào đến khu triển lãm, chị đã thấy xe của công ty khác đậu ngay khu vực triển lãm của công ty mình, chiếm dụng diện tích không nhiều lắm, chỉ là đặt ngay bên cạnh. Chị nhíu mày thật chặt, gọi một nhân viên đến hỏi, thì ra là công ty bên cạnh để tạm.

Bên trái khu vực triển lãm của tập đoàn ô tô Đông Ninh là đối tác Quốc Tế Hòa Tín, nhưng bên phải chính là đối thủ cạnh tranh tập đoàn An Năng. Ban đầu, khu vực triển lãm của tập đoàn An Năng nằm ở phía Tây Bắc, cũng tức đối lập với hướng của tập đoàn ô tô Đông Ninh, nhưng vì cách sắp xếp có vấn đề, phía ban tổ chức bèn điều chỉnh vị trí của tập đoàn An Năng đến bên cạnh tập đoàn ô tô Đông Ninh, thật đúng với câu oan gia ngõ hẹp.

Tuy hai công ty vì cạnh tranh đấu thầu mà kết thù với nhau, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ vẻ hòa thuận, vui vẻ với nhau. Mấy hôm trước hai bên vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, nay bỗng nhiên lòi ra một chiếc xe "đậu tạm", đậu đến tận trưa vẫn chưa thấy di dời, rõ ràng là cố ý gây sự.

Buổi trưa, nhân viên ở lại khu triển lãm không nhiều, người trực khu vực triển lãm của Đông Ninh thấy xe được chuyển tới cũng không để ý, còn tưởng là xe của công ty mình. Đến khi nhân viên ca trực nhận thấy không đúng mới yêu cầu dời chiếc xe kia đi, thế nhưng người mang xe đến đùn đẩy, nói là sẽ lập tức dời đi ngay, kết quả đến tận giờ vẫn còn đậu ở đây.

Phía Đông Ninh cử người đến khu vực của tập đoàn An Năng, yêu cầu bọn họ nhanh chóng di dời chiếc xe kia, nào ngờ bọn họ còn nói chiếc xe kia không phải của tập đoàn An Năng. Đang lúc khó xử thì Hà Thanh Nhu về.

"Đi tìm người chịu trách nhiệm của khu triển lãm." Hà Thanh Nhu nhanh chóng quyết đoán. Bên kia "đậu tạm" một thời gian, nếu chị cứ mặc kệ và kéo xe đi thì không hợp lí cho lắm, có khi còn bị gắn mác hẹp hòi nữa. Chưa nói đến việc bản thân chị có thể sẽ bị người khác nhạo báng, mà làm vậy còn khiến công ty mang tiếng xấu. Không cần vì những việc nhỏ nhặt này mà làm ầm lên, nhưng nếu bên kia đã đáng ghét như vậy, chị cũng sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt.

Các người nói không phải xe của các người, vậy được rồi, tôi mời nhân chứng đến, không phải của các người thì tôi lập tức lấy đi, để xem ai khó chịu hơn ai.

Chẳng mấy chốc, người phụ trách đã đến.

Cũng như ban nãy, tập đoàn An Năng phủ nhận đấy là xe của bọn họ.

Hà Thanh Nhu không hề khách sáo, lập tức gọi người đến kéo xe đi, khi không nhặt được một chiếc xe.

Người phụ trách của tập đoàn An Năng lập tức giận tái mặt.

Người bên phía tổ chức đứng một bên nhìn, giảng hòa vài câu. Mấy ngày nay xảy ra không ít chuyện không đâu, những trò mưu ma chước quỷ cũng có nhiều. Khả năng của ban tổ chức có hạn, muốn quản lí cũng không quản lí xuể được. Nếu việc này đã được giải quyết, vậy ông ta cũng hết trách nhiệm rồi, bèn lấy cớ có việc đi trước.

Hà Thanh Nhu tiễn ông ta một đoạn, nhỏ nhẹ cảm ơn: "Làm phiền ngài đến một chuyến."

"Nên làm, nên làm cả mà." Người phụ trách khách sao cười đáp, trong lòng ông ta hiểu rõ là dù giúp Đông Ninh hay giúp An Năng, thì cũng cần lộ mặt cho có, "Ngày mai triển lãm xe chính thức mở màn, kính chúc quý công ty vận hành thuận lợi, doanh số tăng cao. Nếu có rảnh, tôi nhất định sẽ đến cổ động."

Hai người khách sáo qua lại vài câu.

Lúc trở lại khu triển lãm, điện thoại của chị rung lên, thông báo có tin nhắn wechat. Chị mở điện thoại ra, Lâm Nại nhắn: Tối nay cùng ăn cơm.

Chị nhìn đồng hồ, hẳn là Lâm Nại đã đón được Tống Thiên Trung từ sớm rồi, không cùng đối tác ăn cơm mà lại rủ chị ăn cùng, làm gì có lí lẽ này. Chị suy nghĩ một lúc rồi nhắn lại: Triển lãm rất nhiều việc phải làm, không đi được, không rảnh.

Màn hình hiển thì đối phương đang nhắn lại, tin nhắn nhanh chóng được gửi đến: Muốn ăn món gì? Tôi mang đến ăn với chị.

Hà Thanh Nhu hơi sửng sốt: Không cần, cô ăn với giám đốc Tống đi, tôi tự ăn được rồi.

Giao diện trò chuyện không có đông tĩnh gì, chắc là Lâm Nại bận việc rồi. Hà Thanh Nhu đợi một lúc, thấy vẫn chưa có tin nhắn đến, bèn buông điện thoại xuống rồi đi làm việc khác.

Buổi chiều, những chuyện lặt vặt rất nhiều. Chị chạy tới chạy lui giữa khu trong và khu ngoài đến vài lần.

Đến khi tạm nghỉ trong chốc lát, chị mới lấy điện thoại ra xem. Tầm ba giờ, Lâm Nại đã gửi tin nhắn trả lười chị.

Chờ tôi.

Chỉ có hai chữ, ngoài ra không còn gì khác.

Nhấn Mở Bình Luận