Trong thư phòng phủ Tổng thống.
“Nghe nói con gái Mai tướng quân tự sát vì Tư lệnh?” Tổng thống cầm ly rượu vang cao cổ, đưa cho Cố Cảo Đình, mỉm cười hỏi.
Cố Cảo Đình nhận lấy, nhấp một ngụm “Thật là chuyện gì cũng không qua được mắt Tổng thống. ”
“Chuyện của cậu là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng đối với quốc gia mà nói đều là chuyện lớn tôi nên chú ý mới phải. Nếu ngày trước vị hôn thê của cậu là ai tôi cũng không để ý, nhưng điều kiện của con gái Mai tướng quân cũng xem là tốt, lần này cậu từ chối có phải quá tuyệt tình không!?” Tổng thống tò mò hỏi.
“Nếu là trước đây, vợ tôi là ai cũng không có vấn đề, bởi vì tôi không có hy vọng gì, nhưng hiện tại tôi muốn giữ lấy hy vọng của tôi.” Cố Cảo Đình ý vị thâm trường nói, ly rượu đỏ song sánh, trong mắt liễm diễm, cùng kiên định quyết tuyệt.
“Lời này là như thế nào? Chiến thần tướng quân đánh đâu thắng đó của quốc gia chúng ta lại cũng có lúc tuyệt vọng?” Tổng thống trêu nói.
“Không nói chuyện này nữa. Tổng thống gọi tôi qua đây không phải chỉ để nói chuyện này chứ!? ” Cố Cảo Đình trở lại chuyện chính nói.
“Tôi và phu nhân phải đi công du mấy nước, chắc khoảng một tháng sau mới trở về, trong thời gian tôi không có mặt ở đây, hy vọng cậu giúp tôi quản giáo Duật Nghị thật tốt, sau khi nó tốt nghiệp, sẽ để làm chủ tịch một thành phố nhỏ, trong thời gian này không thể xảy ra vấn đề nào cả.” Tổng thống cau mày nhờ cậy nói.
“Hiểu, tổng thống yên tâm.” Cố Cảo Đình lãnh khốc không đổi nói.
Tổng thống giương lên nụ cười, cụm ly với Cố Cảo Đình, “Có những lời này của cậu, tôi yên tâm 100%.”
Cố Cảo Đình uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Anh đi ra từ phủ Tổng thống, ngồi trên chuyên cơ của mình, gọi điện thoại cho Thượng trung tá.
“Cô ấy đã nhận sai chưa? ” Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi.
Mặt Thượng trung tá lộ vẻ khó khăn báo cáo: “Phu nhân nói cô ấy là cọp mẹ, không sợ chó sói. ”
Cố Cảo Đình xuy cười một tiếng, ra lệnh:”Tôi cũng không ngờ yêu ***, đưa cô ấy lên gác lửng, nhớ kỹ ngụy trang thêm vài cái camera ẩn, bảo đảm an toàn của cô ấy, kết nối camera trực tiếp đến điện thoại của tôi ”
“Vâng. ”
*
Không biết có phải bởi vì hôm nay bị kinh hách hay không, lúc Hoắc Vi Vũ thay quần nhỏ thì phát hiện nàng dì tâm tâm niệm niệm của cô đã tới sớm.
Ngày đầu tiên chỉ có một chút, không nhiều lắm.
Cố Cảo Đình đã nói không cho cô mang theo cái gì, vì an toàn của bản thân, cô trộm trong phòng vệ sinh của anh một xấp giấy vệ sinh, rồi lót lên trên quần.
“Phu nhân, cô đã ở trong toilet nửa giờ rồi, chúng ta nên khởi hành đi rừng Hắc Tùng thôi. ” Thượng trung tá thúc giục.
“Gấp cái gì, cũng không phải chạy đi đầu thai.” Hoắc Vi Vũ kéo cửa phòng vệ sinh ra, tay lười biếng khoát lên trên tường, hỏi: “Thượng trung tá, nếu như tôi không cẩn thận trở thành bữa ăn của một con sói béo phệ thì các anh sẽ làm sao? ”
“Xin phu nhân yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ an táng con sói đó thật thích đáng, trên bia mộ viết đại danh của phu nhân.” Thượng trung tá nghiêm trang nói.
Hoắc Vi Vũ ném cho anh ta một cái liếc mắt, “Các anh không lo bị ngồi tù sao? ”
“Chúng ta là quân nhân, hi sinh trong khi huấn luyện là quang vinh.” Thượng trung tá vinh dự nói.
“Nhưng tôi không phải là quân nhân của các người, tôi là dân chúng bình dân.” Hoắc Vi Vũ đè tâm tư xuống nói.
“Quân Tẩu cũng là quân. ” Thượng trung tá vuốt cằm nói.
Hoắc Vi Vũ cụp đôi mắt, nhìn Thượng trung tá.
Có phải ý của anh ta cô chết cũng là đáng đời, phải không?
Cố Cảo Đình là ma vương khiến người ta xuống địa ngục, quả nhiên danh bất hư truyền.
“Nếu như tôi gặp chuyện không may, truyền lại cho Cố Cảo Đình câu này.” Hoắc Vi Vũ lười biếng nói.
“Nói cái gì? ”
=======
“Nếu như trở thành phân sói, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đi ra bên ngoài.
Khóe miệng Thượng trung tá hơi hơi dương lên.
Hoắc Vi Vũ thấy anh ta cười trộm, lông mày dựng đứng lên:
“Anh cười cái gì?”
“Một đóa hoa dại cắm trên bãi phân sói, khẳng định rất tươi tốt.” Thượng trung tá vừa cười vừa nói.
Sắc mặt của Hoắc Vi Vũ lúc trắng lúc đỏ. Tên Thượng trung tá này còn khó đối phó hơn tên phó quan lúc trước nữa.
Đi tới cửa thang máy, Hoắc Vi Vũ ấn nút xuống dưới, khoanh tay trước ngực, đứng trước thang máy, nhìn con số đang nhảy trên đó.
Thượng trung tá dơ tay ra ấn nút lên trên.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, liếc xéo nhìn Thượng trung tá:
“Anh cố ý chống đối với tôi, ấn nút lên trên, định đi lên trên tầng hả!”
“Không dám thưa phu nhân, chúng ta thật sự phải đi lên, phi cơ đã đậu ở trên sân thượng rồi.” Thượng trung tá nghiêm túc đáp.
Hoắc Vi Vũ: “…”
Cô bất đắc dĩ nhìn lên trên tầng.
Trực thăng tư nhân chuyển động, tiếng mô tơ ong ong khiến cô muốn điếc.
Thượng trung tá đưa tai nghe cách âm cho Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ chậm chạp tiếp nhận, đeo lên lỗ tai, tựa người vào ghế, chân gác lên lên ghế phía trước.
Thượng trung tá cúi đầu cười, ngồi cạnh cô. Hoắc Vi Vũ quái lạ nhìn Thượng trung tá: “Anh lại cười cái gì?”
“Phu nhân với Tư lệnh thật sự là một cặp trời sinh.” Thượng trung tá hứng thú nói ra.
Cô với Cố Cảo Đình? Một đôi?
Hoắc Vi Vũ rùng mình một cái, quái dị nói ra:
“Xứng đôi? Giới tính xứng thì đúng hơn.”
Nữa giờ sau, phi cơ dần dần hạ xuống.
Hoắc Vi Vũ nhìn ra cửa sổ, một rừng cây dày đặc, thật âm u đáng sợ, trong lòng Hoắc Vi Vũ có chút hoảng sợ. Cố Cảo Đình thật sự vứt cô đến Hắc Tùng Lâm này sao?
Hoắc Vi Vũ nhìn Thượng trung tá, quan sát sắc mặt của anh ta.
“Nếu bây giờ phu nhân xin lỗi vẫn còn kịp.” Thượng trung tá ôn hòa nói.
Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chỗ khác, giẫm xuống dưới một cái:
“Hai chữ đó, tôi không biết đọc.”
“Phu nhân thông minh tuyệt đỉnh, một lát sẽ học được liền.” Thượng trung tá nhìn Hoắc Vi Vũ nói.
Hoắc Vi Vũ không thèm quan tâm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi máy bay hạ cánh, Hoắc Vi Vũ lại được an bài ngồi trên một chiếc hummer đen.
“Tư lệnh bảo che mắt phu nhân lại.” Thượng trung tá lấy ra một chiếc khăn lụa màu đen.
Hoắc Vi Vũ sảng khoái nhận khăn trong tay Thượng trung tá, tự mình đeo vô.
“Ngaooo… ngaoo…ngaooo..”
Ngoài cửa sổ, một hồi tiếng sói tru truyền vào.
Chân mày Hoắc Vi Vũ cau lại, thật sự có sói.
“Anh không muốn nói gì với tôi sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi, nắm chặt dây an toàn, xoa dịu khẩn trương.
“Sói hợp tác tập thể, cùng nhau xua đuổi tấn công con mồi, đầu tiên cắn vào động mạch chủ của con người, tiếp theo cắn chặt không thả, cho đến khi con người tắt thở mới thôi, nhưng mà, bọn chúng không ăn xương, nên cũng không hoàn toàn trở thành phân sói đâu.” Thượng trung tá cố ý nói ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!