Cố Triển Phi nhìn cô gái kia rời đi, anh quay mặt lại vô tình nhìn thấy dáng vẻ đang đứng ngây ra của Trì Lạc.
Anh đứng dậy muốn đi đến chỗ cậu thì cậu lại tiến lên trước, cậu nhấn anh trở lại ghế, đặt túi thuốc mình mới mua vào trong tay anh.
Nhìn một loạt hành động dứt khoát của cậu, anh ngờ vực hỏi:"Cậu đang có chuyện gì gấp sao?"
"Hả?"- Trì Lạc suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của anh:"Không có, chỉ là tôi thấy hình như mình trở lại không đúng lúc."
"Tại sao?"
"Thì, thì anh đang nói chuyện với cô gái kia đó..."- Trì Lạc gãi đầu.
Cố Triển Phi cố nhịn cười, dù bây giờ anh rất mệt nhưng câu nói này của Trì Lạc lại khiến cảm giác uể oải của anh chạy đi đâu mất.
"Tôi đâu có chuyện gì cần phải nói với cô ta?"
Trì Lạc: ?
Cố Triển Phi giải thích:"Cô ta đến xin phương thức liên lạc của tôi nhưng tôi đã đưa số điện thoại của bạn tôi cho cô ta rồi."
"À..."- Trì Lạc cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm nhỉ? Cố Triển Phi nói chuyện với ai, vui đùa cùng ai hay thậm chí yêu ai cũng đâu có liên quan đến cậu đâu.
Tự nhiên cậu lại có một cảm giác kỳ lạ quá...
Trì Lạc cảm thấy bản thân mình có vẻ không ổn rồi, cậu lập tức đứng dậy, lắp bắp nói:"Đi thôi, trở, trở về kí túc xá đi.
Anh, anh cần phải nghỉ ngơi."
Mặc dù thấy hành động của cậu hơi lạ nhưng Cố Triển Phi vẫn chẳng có ý kiến gì mà ngoan ngoãn đi theo cậu.
Đúng là lúc ngồi không sao nhưng phải đi bộ lâu như vậy dưới trời nắng nóng thì anh thật sự không ổn chút nào.
Đầu óc anh bắt đầu choáng váng, anh cố gắng giữ tỉnh táo cho đến trở về cổng ký túc xá.
Trì Lạc nhìn anh qua khỏi cổng, nghĩ ngợi một lúc cuối cùng lại chạy theo kéo áo anh lại:"Tiền bối, anh...anh đang ở ký túc xá cùng ai vậy? Hiện giờ có bạn anh ở đây không?"
Nhớ đến gương mặt đang tập trung chơi game vào sáng sớm của Hứa Dĩ Tranh, anh lắc đầu nói:"Không có, cậu ta ra ngoài từ sớm rồi."
Nghĩ đến việc Cố Triển Phi từng chăm sóc mình trong phòng y tế lại còn giúp mình ghi chép lại tiết học của thầy Châu, cậu cảm thấy đã đến lúc mình trả ơn cho anh rồi.
Cậu ngẩng đầu, hỏi anh:"Ký túc xá của anh là phòng số mấy?"
"178."
Trì Lạc gật đầu:"Anh lên phòng nghỉ ngơi đi, đợi tôi một lát tôi sẽ lên với anh."
Không đợi Cố Triển Phi từ chối, Trì Lạc đã xoay người bỏ đi.
Cố Triển Phi mệt mỏi bước vào thang máy, ký túc xá của anh chỉ ở tầng 4 nhưng vì tình trạng sức khỏe lúc này không cho phép anh vận động nhiều nên anh chỉ đành bước vào thang máy để tiết kiệm sức lực.
Hứa Dĩ Tranh đang hăng hái đáng boss trong phòng, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay người lại cười tươi rói:"Triển Phi đó hả, cậu về rồi sao? Cậu muốn chơi game không, hôm nay tôi đã mở được phó bản mới rồi, cậu..."
"Cho cậu năm phút để rời khỏi đây, tôi chuyển tiền net, tiền ăn trưa cho cậu."- Cố Triển Phi vừa cởi áo khoác vừa nói.
Hứa Dĩ Tranh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta đứng nhìn anh làm một loạt hành động rồi đập tay như ngộ ra điều gì đó:
"Hiểu rồi! Bạn trai nhỏ đến thăm à?"
Cố Triển Phi lườm anh ta nhưng không phủ nhận, Hứa Dĩ Tranh cứ cho là bản thân đã đoán đúng nên lập tức tắt máy tính rồi lục trong tủ đồ của mình lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ, anh ta mờ ám đưa nó đến trước mặt Cố Triển Phi.
"Dù sao thì vẫn nên có cái này, không nên hoang dã quá."
Cố Triển Phi cúi đầu nhìn vật trong tay, khóe miệng anh giần giật.
Anh làm hành động muốn ném vào người Hứa Dĩ Tranh.
Anh ta vội vàng chạy ra khỏi cửa còn không quên ló đầu vào nhắc nhở:"Nhớ sử dụng đó!"
Cố Triển Phi ném thẳng chiếc hộp đến vị trí anh ta nhưng Hứa Dĩ Tranh đã nhanh tay đóng sầm cửa lại, hộp va vào cửa rơi xuống đất nên đã bị móp một góc hộp.
Ai mà ngờ được suy nghĩ trong đầu Hứa Dĩ Tranh lại đen tối đến như thế.
Cố Triển Phi mệt mỏi đứng dậy đi đến nhặt chiếc hộp kia lên.
Cùng lúc đó cách một cánh cửa Trì Lạc giơ tay gõ cửa phòng.
Cố Triển Phi vội nhét hộp "áo mưa" vào túi quần rồi mở cửa cho cậu vào.
Trì Lạc tay cầm một hộp cháo và nước suối đi vào bên trong, vô cùng lễ phép nói với anh:"Làm phiền anh rồi."
Cố Triển Phi không biết phải trả lời cậu thế nào, anh gật đầu nói:"Là tôi làm phiền cậu mới đúng, cậu bận như thế còn phải chăm sóc cho tôi."
Trì Lạc lắc đầu, cậu muốn nói bản thân đang trả ơn cho anh nhưng nghĩ ngợi một lúc rồi lại thôi.
Cậu đặt hộp cháo lên bàn học, vặn chai nước suối đưa cho Cố Triển Phi đang ngồi bên giường:
"Anh uống thuốc rồi ngủ một giấc đi, khi nào dậy rồi ăn cháo, cháo tôi để trong hội giữ nhiệt nên để đến trưa cũng không nguội đâu."
Cố Triển Phi lấy thuốc, gật đầu:"Cảm ơn cậu."
Trì Lạc đứng một bên nhìn anh uống thuốc, đợi anh uống xong, cậu mang chai nước đặt lên bàn:"Anh ngủ một lúc đi, tôi ở đây với anh một lúc nữa rồi về."
Cố Triển Phi không muốn để cậu một mình nhưng Trì Lạc lại nằng nặc đòi ngồi lại săn sóc cho anh, anh cũng hết cách chỉ đành nằm xuống.
Nhưng một việc không ngờ đã xảy ra, túi quần của anh quá nông nên khi nằm xuống vật xong túi bị rơi ra bên ngoài.
Một tiếng "cộp" vang lên thu hút sự chú ý của cả hai.
Chiếc hộp đựng "áo mưa" nằm ngay ngắn dưới.
Cố Triển Phi:....
Trì Lạc:...