Dù bản thân không quá nhanh nhạy trong chuyện tình cảm nhưng Khưu Thẩm vẫn có thể dễ dàng nhận ra được rằng Lý Mộc Chi có tình cảm đối với Cố Triển Phi.
Suốt mấy ngày sau đó gã liên tục nhốt mình trong phòng suy nghĩ, gã không biết mình có nên tiếp tục thích cô hay không, hay nên khuyên cô bỏ Cố Triển Phi đi.
Những trăn trở ấy khiến gã liên tục mất ngủ dẫn tới việc cả người không có sức sống.
Ngày hôm ấy Khưu Thẩm vẫn đi học như thường lệ, khi gã bước đến cổng trường, vô tình bắt gặp Lý Mộc Chi đang kiểm tra đồng phục ở đấy.
Khưu Thẩm liền vui vẻ chạy đến chào hỏi cô:
"Lớp trưởng, chào cậu."
Lý Mộc Chi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của gã, cô vô cùng niềm nở:"Chào cậu A Thẩm, hôm nay cậu đến hơi trễ đấy nhé!"
Mọi ngày Lý Mộc Chi trong mắt gã đã xinh đẹp rồi vậy mà hôm nay trông cô còn xinh đẹp gấp bội lần.
Bình thường Lý Mộc Chi luôn cột tóc đuôi ngựa nhưng ngay lúc này cô lại thả tóc, mái tóc đen mượt được điểm thêm một chiếc kẹp nhỏ trong thật đáng yêu làm sao.
Khưu Thẩm không nhịn được mà thốt lên:
"Hôm nay cậu xinh lắm đó, lớp trưởng."
Ánh mắt của những học sinh gần đó đều chỉa về hướng hai người bọn họ.
Lý Mộc Chi xấu hổ cúi đầu, cô vuốt nhẹ mái tóc của mình, thỏ thẻ đáp:"Cảm ơn cậu."
Lúc khen không cảm thấy gì, bây giờ nhìn phản ứng của cô gã cũng ngại ngùng theo, Khưu Thẩm gật đầu, gã nói:"Tớ, tớ vào lớp trước, lát nữa gặp lại nhé, lớp trưởng!"
Nói rồi gã cất bước bỏ đi, nào ngờ chưa đi được bao xa đã nghe giọng nói của Lý Mộc Chi vang lên từ phía sau:
"A, bạn học Cố Triển Phi, sao hôm nay cậu đến trễ thế?"
Bước chân của gã khựng lại, gã lén quay đầu lại thì bắt gặp cảnh tượng Lý Mộc Chi đang đứng sát vào người Cố Triển Phi.
Gã để ý được anh cố ý lùi ra vài bước nhưng Lý Mộc Chi cũng tiến lên theo anh, điều đó khiến gã cảm thấy vô cùng ghen ghét.
Cố Triển Phi chỉ đơn thuần gật đầu chào cô sau đó đi vào lớp, lúc đi ngang qua người Khưu Thẩm, anh còn chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Khưu Thẩm tức quá mà, dù sao cũng đã từng chào hỏi nhau, bây giờ dừng lại nói thêm vài câu nữa cũng đâu mất mát thứ gì đâu, đúng là tên khốn kiêu căng, hống hách!
.....
Một ngày mới bắt đầu đã gặp chuyện không tốt đẹp như thế, Khưu Thẩm cũng mất sạch hứng thú đối với chuyện học rồi.
Gã nằm ườn trên bàn, mắt liếc ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn sân thể dục.
Bỗng một cảm giác mát lạnh chạm vào tai gã.
Khưu Thẩm ngồi bật dậy, Lý Mộc Chi đứng một bên đang cầm chai trà xanh đặt lên bàn gã:
"Trông cậu nhợt nhạt quá, mệt lắm sao? Uống chút nước để có tâm trạng học nào."
Khưu Thẩm cầm chai nước, xác nhận lại lần nữa:"Cho tớ sao?"
"Đương nhiên."- Lý Mộc Chi vén tóc ra sau vành tai, trả lời vô cùng vui vẻ.
Khưu Thẩm nhìn ra được cô đang có chuyện vui, liền hỏi:"Cậu...có chuyện gì vui lắm sao?"
"Hả? Đ-đâu có, đâu có đâu, chỉ là...chỉ là..."- Lý Mộc Chi luống cuống.
"Bình tĩnh, tớ chỉ hỏi vậy thôi, cậu không cần trả lời đâu."-Khưu Thẩm đáp.
(Đăng tải duy nhất tại Noveltoon_id: Túc Họa Mặc Nhiên)
Lý Mộc Chi mấp máy môi muốn nói gì đó thì giáo viên đã bước vào, cô đành phải trở về chỗ ngồi của mình.
Cả buổi học ngày hôm đó, ánh mắt Khưu Thẩm cứ dán vào người Lý Mộc Chi đang ngồi ở bàn đầu.
Gã si mê bóng lưng của cô, thậm chí muốn nhốt cô làm của riêng mình.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của gã, cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của gã mà nở một nụ cười thật tươi rồi tiếp tục chú tâm vào bài học, trái tim Khưu Thẩm như muốn nổ tung ra vậy.
Buổi học kết thúc, giờ nghỉ trưa của học sinh bắt đầu.
Khưu Thẩm đứng dậy, gã muốn cùng Lý Mộc Chi xuống căn tin ăn trưa.
Thế nhưng khi gã bước đến chỗ ngồi của cô thì cô đã hấp tấp mang theo một lá thư chạy ra bên ngoài.
Khưu Thẩm không biết cô định đi đâu nhưng vì sự tò mò dâng trào trong lòng nên gã đã chạy theo.
Gã theo Lý Mộc Chi đến phía sau phòng thể chất, nơi đó thế mà lại có một chàng trai đang đứng đợi sẵn.
Gã không dám tiến lên, chỉ dám nhìn lén từ xa nhưng dù vậy gã vẫn nhận ra người đó chính là Cố Triển Phi.
Anh thờ ơ đứng đó, lạnh lùng cất giọng:
"Có chuyện gì sao?"
Âm lượng giọng nói không lớn nhưng với khoảng cách giữa Khưu Thẩm và anh, gã có thể nghe rõ mồn một từng câu từng chữ.
Lý Mộc Chi im lặng vuốt tóc, cô bấu chặt lá thư trong tay một lúc rồi đưa nó đến trước mặt Cố Triển Phi:
"Tớ, tớ..."
Hình như Khưu Thẩm đã lờ mờ nhận ra đây là tình huống gì rồi, gã siết chặt nắm tay muốn chạy lên ngăn cản nhưng đã muộn rồi.
"Tớ thích cậu!"- Giọng nói Lý Mộc Chi khá lớn, có lẽ đó là lời nói chứa đựng tất cả can đảm mà cô cất giấu bao nhiêu lâu nay.