Tình huống xảy ra ngoài dự liệu, Thẩm Đình Vị ngây người thật lâu.
Sau khi hoàn hồn suy nghĩ đầu tiên ở trong đầu cậu chính là, đứa bé có thể được giữ lại hay không?
Nghĩ như vậy, liền hỏi ra khỏi miệng.
Vẻ mặt lạnh lùng của Liên Quyết làm người ta rất khó suy đoán được tâm tình của hắn, hắn nhìn Thẩm Đình Vị thật lâu, mới rất nhẹ mà ừ một tiếng, sau đó lại cố ý mở miệng: "Cậu muốn gì tôi cũng đều cho cậu."
Cho dù lý trí của Thẩm Đình Vị muốn từ chối, trầm mặc một lát, mở miệng vẫn biến thành nghe theo: "......!Tôi muốn về ký túc xá thu dọn đồ đạc."
Cậu không có tinh lực phỏng đoán ý đồ của Liên Quyết, cho dù là lợi dụng cậu hay là nhục nhã cậu đều như nhau, cậu nhất định phải chấp nhận.
Không phải là cậu muốn thứ gì, mà là, miễn là có một tia hi vọng, cậu cũng sẽ không lựa chọn từ bỏ đứa con này.
......!Hiện tại, kết hôn với Liên Quyết chính là tia hi vọng đó.
Cậu cần một cuộc sống bình yên và ổn định, Liên Quyết có thể cho cậu.
Điều tệ nhất trong cuộc sống này chẳng qua cũng chỉ là một cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Tốt nhất là cũng như nhau —— Cậu không cần tình yêu của Liên Quyết, cũng không cần phải trao đi yêu thương.
Chắc hẳn Liên Quyết không thường đến địa phương này, hắn dùng ánh mắt gần như là xem kỹ mà quan sát hành lang đổ nát dán mấy tờ quảng cáo nhỏ, cùng với cánh cửa chống trộm màu đỏ xám loang lổ với vết rỉ sét ở trước mặt.
Nhìn thấy tay của Thẩm Đình Vị đè lên trên tay nắm cửa đã cũ kỹ, hắn nhíu mày một cái, giống như là nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu.
Thẩm Đình Vị xoay chìa khoá, lại nắm cánh cửa kim loại phản chiếu ánh sáng dùng sức lắc mấy lần, cửa mới trả lời mà mở ra.
"Tôi sẽ sớm ——"
Thẩm Đình Vị muốn nói tôi sẽ sớm đi ra, anh có thể ở đây đợi tôi, Liên Quyết không cho cậu cơ hội để nói hết lời, đi qua người cậu rồi bước vào cửa.
Trên bàn ăn có hộp thức ăn ngoài tối hôm qua đồng nghiệp ăn xong còn chưa thu dọn, thời tiết nóng bức, cơm thừa để cả một ngày, mùi vị cũng có thể tưởng tượng được.
Cánh tay của Liên Quyết khẽ nhúc nhích một chút, nhưng vẫn nghiêm chỉnh mà đứng như vậy, Thẩm Đình Vị có để ý đến, cậu đoán có thể là Liên Quyết muốn vươn tay che mũi và miệng một chút, không biết là vì nguyên nhân nào, nhịn xuống.
"Thu dọn đi." Liên Quyết khéo léo thúc giục.
Mở cửa phòng ngủ ra, căn phòng tối om không có một chút ánh sáng nào chiếu vào, nhìn từ xa giống như một vực sâu không thể ước tính.
Thẩm Đình Vị đi vào, cơ thể mảnh mai của cậu bị bóng tối nuốt chửng, Liên Quyết đứng ở ngoài cửa, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy phần gáy trắng tuyết của cậu.
Thẩm Đình Vị phải mất một lúc lâu mới tìm được công tắc ở trên tường.
Đèn sáng lên, Liên Quyết phát hiện căn phòng mà cậu ở đúng thật là rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả một chiếc tủ quần áo chỉnh thể cũng nhét không vừa, thậm chí hắn còn không cần di chuyển ánh mắt, đã có thể nhìn thấy toàn bộ đồ đạc ở trong phòng.
Thẩm Đình Vị không mời Liên Quyết tiến vào, đi thẳng tới bên giường.
Liên Quyết thấy cậu lấy ra CMND cùng sổ hộ khẩu từ trong bao gối cũ kỹ bị giặt đến trắng bệch, nhịn không được mà nói: "Cậu cứ để ở chỗ này?"
"Tôi không còn nơi nào khác có thể để được." Cậu trả lời.
Động tác cất giấy tờ tùy thân vào túi của Thẩm Đình Vị có thể được gọi là cẩn thận từng li từng tí, Liên Quyết muốn hỏi cậu đến mức như thế sao, lại không hiểu được những gì cậu vừa mới nói, nghĩ thầm thôi bỏ đi.
"Đừng lấy quần áo." Liên Quyết nghĩ đến cái áo phông ngày đó cậu mặc.
Thẩm Đình Vị trả lời "ồ".
Vậy thì không còn gì để lấy nữa.
Trước khi đi cậu nhìn thấy trên bàn còn lại nửa vỉ thuốc, do dự có nên mang theo hay không, thuốc này rất đắt.
Từ góc độ của Liên Quyết chỉ có thể nhìn thấy hộp thuốc rỗng ở cạnh tấm giấy thiếc, không kiên nhẫn mà thúc giục: "Uống xong rồi thì có thể mua lại lần nữa."
Thẩm Đình Vị lắc đầu, sau cùng cũng không cầm thuốc lên, đi tới chỗ Liên Quyết.
"Không uống nữa." Giọng nói của Thẩm Đình Vị rất nhẹ: "Sau khi kiểm tra, không uống nữa.
Ở trên nói chống chỉ định khi mang thai."
Vẻ mặt của Liên Quyết không rõ mà nhìn cậu một hồi, không thể nhịn được nữa mà quay người: "Được rồi, lấy đồ xong rồi thì đi thôi."
Trên đường trở về hai người ăn ý mà giữ yên lặng.
Giữa chừng Liên Quyết gọi hai điện thoại, một cuộc là gọi người tới thu dọn nhà cửa, một cuộc gọi khác Thẩm Đình Vị không nghe, có nghe cũng nghe không hiểu.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người một lát, bóng cây ở hai bên đường nhanh chóng nghiêng về phía sau, nhìn lâu liền cảm thấy buồn ngủ.
Ghế phụ lại được điều chỉnh thành một góc độ thoải mái, khi cậu dựa vào ghế chưa quá lâu, liền buồn ngủ.
Lúc sắp ngủ, cậu nghe thấy Liên Quyết hỏi: "Bữa tối muốn ăn kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây."
Thẩm Đình Vị mở to mắt phản ứng lại trong hai giây, sau đó nhẹ nhàng nói: "Sao cũng được." Lại bổ sung: "Không cần hỏi ý kiến của tôi."
Liên Quyết "Ừm" một tiếng, nói với đầu bên kia điện thoại: "Cơm Trung đi."
Đầu kia điện thoại nhanh chóng trả lời: "Vâng tiên sinh."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đình Vị ngáp với cửa sổ xe một cái, miễn cưỡng phấn chấn lên mà ngồi thẳng lại.
Cậu nhẹ nhàng hít mũi, đuôi mắt còn vương chút ẩm ướt vì vừa mới ngáp, kêu lên: "Liên tiên sinh."
Liên Quyết nhìn không chớp mắt mà lái xe, không nhìn cậu: "Có chuyện thì cứ nói."
"Tôi còn chưa làm kiểm tra." Thẩm Đình Vị nhìn hắn, ăn ngay nói thật: "Chỉ dùng giấy thử, tổng cộng năm lần, kết quả đều là dương tính."
Cậu dừng một chút, nói tiếp: "Giấy thử chỉ có tác dụng kiểm tra, tỷ lệ chính xác không đạt được 100%, vậy nên trước khi chưa tiến hành kiểm tra chính quy vẫn không thể hoàn toàn xác định được.
Nhưng triệu chứng mang thai 3 tháng đầu về cơ bản là ăn khớp với tình trạng hiện tại của tôi, tỷ lệ mang thai rất lớn."
Liên Quyết yên tĩnh đợi cậu nói xong, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ, nhưng lại không quá giống với cười.
Hắn lạnh nhạt hỏi: "Không phải là cậu đã đi tới khoa phụ sản sao?" Giống như sợ cậu không nhớ ra, cố ý nhắc nhở mà nói: "Buổi chiều ngày hôm kia."
Trong mắt Thẩm Đình Vị toát ra vẻ kinh ngạc: "Sao mà anh lại......"
Liên Quyết thuận theo cậu: "Đi ngang qua."
Lý do rất là vớ vẩn, nhưng sau khi nói xong Liên Quyết vẫn ý thức được dáng vẻ phối hợp diễn kịch của mình cũng giống như thần kinh cũng không được tốt lắm, vẻ mặt trầm xuống.
Thẩm Đình Vị không quan tâm, không có nhận ra được sự thay đổi biểu cảm nhỏ xíu của hắn: "Khoa phụ sản đàn ông không có cách nào để đăng ký......" Giọng nói của cậu rất thấp, nghe có chút ảo não: "Thử máu tôi cũng không dám đi, kiểm tra ra có thể sẽ rất phiền phức......!Tôi có hơi sợ."
Liên Quyết nhìn dáng vẻ rủ mắt suy tư của cậu ở trong gương chiếu hậu, chậm rãi hít vào một hơi, dùng hết tu dưỡng suốt đời mới cuối cùng cũng nuốt được hai chữ "có bệnh" xuống.
Ánh mắt của hắn đối diện với Thẩm Đình Vị ở trong kính, trong đôi mắt của Thẩm Đình Vị mang theo kiểu sương mù rất biết giả đáng thương, khẽ nói: "Anh có muốn mời bác sĩ kiểm tra giúp tôi hay không? Hôm nay tôi......"
Liên Quyết thu hồi mắt, lạnh lùng ngắt lời: "Chuyện này về sau hẵng nói."
Thẩm Đình Vị muốn nói chuyện này không thể chờ quá lâu, nhất là xế chiều ngày hôm nay cậu cảm giác bụng có hơi đau nhức, cậu nghiêng mắt, nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Liên Quyết, thế là mím môi, không nói chuyện nữa.
Bữa tối chỉ có hai người ăn, nhưng dì vẫn làm rất phong phú.
Đồ ăn cũng khá vừa miệng —— Chính xác mà nói thì đều tốt hơn gấp trăm lần so với bất kỳ bữa cơm nào mà Thẩm Đình Vị ăn trong khoảng thời gian này, nhưng cậu vẫn không ăn nhiều, đũa chỉ chạm tới chiếc đĩa cách cậu gần nhất.
Bàn ăn rất dài, đèn chùm thủy tinh rủ xuống trong phòng ăn phản chiếu bộ đồ ăn sáng như tuyết, tia chớp trắng lạnh bị khúc xạ tiến vào trong con ngươi của Thẩm Đình Vị, có chút chói mắt.
Liên Quyết ngồi ở phía đối diện, Thẩm Đình Vị hơi nheo mắt lại, vẫn không thấy rõ biểu cảm của Liên Quyết cho lắm, dứt khoát từ bỏ.
Liên Quyết còn chưa ăn xong, cậu đứng dậy trước thì không tốt lắm, ngồi không cũng không tốt lắm.
Cậu nhìn chằm chằm dĩa tôm bóc vỏ xào với màu sắc tươi sáng ở trước mặt, đè nén cơn khó chịu ở dạ dày do mùi vị gây nên, gắp lên một hạt đậu nành bỏ vào trong miệng.
Nín thở nhai kỹ một hồi lâu, Thẩm Đình Vị vẫn buông đũa xuống, cậu nhịn không được mà hỏi Liên Quyết: "Tại sao anh lại muốn kết hôn với tôi?"
Tất nhiên không phải là bởi vì đứa bé.
Cho dù Thẩm Đình Vị có ngu ngốc đến mấy, cũng không đến mức đã lâu như vậy còn chưa nhìn ra sự qua loa của Liên Quyết —— đại khái là Liên Quyết từ đầu đến cuối đều chưa từng tin tưởng cậu.
"Không liên quan tới cậu." Liên Quyết không ngước mắt lêm, giọng điệu rất nhạt, nghe vào lại có vẻ lý lẽ chính đáng.
Thẩm Đình Vị nhíu mày.
Kết hôn không phải là chuyện hai người sao? Cái gì gọi là không liên quan gì đến tôi? Cậu nói ở trong lòng.
"Ồ." Cậu thấp giọng trả lời.
Người ở thế yếu không có tư cách bàn điều kiện.
Thẩm Đình Vị không có nói tiếp, qua một khoảng thời gian rất dài, Liên Quyết dường như mới ý thức được lời nói vừa rồi của mình có chút vấn đề.
"Trước hai giờ chiều ngày mai, đưa cho tôi một danh sách mời bạn bè người thân." Liên Quyết giống như là muốn bù vào một chút: "Nếu như cậu cần một hôn lễ."
Cái tay cầm thìa của Thẩm Đình Vị dừng lại, cậu không ngẩng đầu, giống như là không cần sự săn sóc và ôn hòa hiếm có này của Liên Quyết, giọng nói rất thấp mà trả lời "không có", cậu siết chặt chiếc thìa kim loại dài nhỏ, móng tay được cắt mịn mắc vào đường vân trên chuôi thìa: "......!Tôi nói là không cần, anh sắp xếp là được rồi."
Liên Quyết nhìn cậu một hồi, cũng không có hỏi cái gì, chỉ trả lời một tiếng "Ừm".
Chủ đề kết thúc rất thẳng thắn, đột nhiên nhắc đến người thân bạn bè khiến tâm trạng của Thẩm Đình Vị trở nên rất suy sụp, cậu không nói lời nào, Liên Quyết càng sẽ không chủ động mở miệng, về sau hai người đều không còn lên tiếng nữa.
Sau bữa tối Liên Quyết cũng không nói một lời chào hỏi nào đã đi thẳng lên lầu.
Một lát sau, Thẩm Đình Vị quyết định đứng dậy giúp dì thu dọn bàn ăn.
Dì ngăn lại động tác của cậu, sợ hãi nói: "Thẩm tiên sinh, những chuyện này cứ để tôi làm là được rồi.
Tôi đã pha trà trái cây, cậu có thể đến ghế sofa nghỉ ngơi một hồi."
Thẩm Đình Vị ít khi được người khác hầu hạ, lúc này giành đĩa với người khác thì lại không quá lịch sự, cậu do dự một chút, đưa đĩa ở trong tay cho bà: "Chị vất vả rồi."
Dì liền nói vài tiếng không vất vả, lấy đĩa rồi vội vàng đi, giống như ở lại với cậu lâu hơn chút nữa mới vất vả, Thẩm Đình Vị đành phải quay người rời khỏi phòng bếp.
Mới vừa ngồi lên ghế sofa, đã có một người đi vào cửa, lên tiếng chào cậu: "Thẩm tiên sinh."
Thẩm Đình Vị đứng dậy từ trên ghế sofa còn chưa ngồi vững, gật đầu với người đi tới: "Lâm tiên sinh."
Lâm Sâm cũng gật đầu, tỏ ý cậu không cần câu nệ, hắn đi tới, lấy ra mấy tờ giấy từ trong tập đựng tài liệu bằng da màu đen rồi đặt lên trên bàn trà.
Không đợi Thẩm Đình Vị thấy rõ chữ ở trên bản khai, trên cầu thang đã vang lên một giọng nói trầm thấp nghiêm túc: "Đến thư phòng của tôi."
Thẩm Đình Vị theo bản năng ngước mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Liên Quyết không biết đã đổi thành một bộ quần áo thuần cotton ở nhà màu xám tro vào lúc nào, đang đứng ở lầu hai từ trên cao nhìn xuống dưới lầu, sóng mũi cao thẳng của hắn chống đỡ một cặp kính gọng vàng, thấu kính phát ra ánh kim loại lạnh lẽo, che giấu ánh mắt sắc bén của hắn, nhưng chẳng biết vì sao mà lại khiến cho cả người hắn trông càng lạnh lùng mà không hợp tình người.
"Vâng Liên tổng." Lâm Sâm lấy ra một cây bút máy đưa cho Thẩm Đình Vị: "Làm phiền Thẩm tiên sinh điền vào một chút."
Liên Quyết nói dứt lời liền quay người đi vào thư phòng, không chia cho Thẩm Đình Vị một ít ánh mắt, Thẩm Đình Vị thu hồi mắt và nhận lấy nhận bút máy, trong lòng vô duyên vô cớ mà nghĩ, hắn cận sao? Trước đây hình như chưa từng thấy hắn đeo kính.
Sau hai giờ Lâm Sâm đi xuống lầu cùng Liên Quyết, Thẩm Đình Vị đã điền xong thông tin cá nhân ở trên bản khai, Lâm Sâm kiểm tra qua, nhẹ gật đầu: "Còn cần CMND và sổ hộ khẩu bản gốc của cậu."
Thẩm Đình Vị lấy ra giấy tờ tùy thân từ trong túi, có hơi khó khăn mà đưa giấy tờ cho Lâm Sâm, cậu giương mắt nhìn Lâm Sâm cất giấy tờ tùy thân vào trong túi da mang theo bên người, có chút khó hiểu: "Có điều, tại sao phải ra nước ngoài?"
Ánh mắt của Lâm Sâm cũng mang theo nét khó hiểu, ánh mắt của hắn lướt qua người Thẩm Đình Vị, nhìn Liên Quyết ở phía sau lưng, lại nhìn cậu, không chắc chắn mà mở miệng: "Cậu và Liên tổng không phải là......"
Lâm Sâm thấy vẻ mặt của Thẩm Đình Vị mờ mịt, trong lòng không khỏi siết chặt, thầm nghĩ chắc không phải là ông chủ nhà mình đến cả chuyện kết hôn lớn như thế còn không thông báo cho đối phương đấy chứ?
"Cậu và Liên tổng không phải là muốn đăng ký kết hôn sao?" Lâm Sâm bổ sung hoàn chỉnh mấy lời chưa nói xong, cũng cố gắng giải thích với Thẩm Đình Vị: "Nước C là quốc gia đầu tiên trên thế giới phổ biến và hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, đồng thời cũng là quốc gia đăng ký* duy nhất có thể tiến hành công chính và công nhận hôn nhân đồng giới trong cả nước hiện nay.
Ngoài ra, trong giai đoạn hiện nay nước C đã có một hệ thống pháp luật hoàn chỉnh dành cho hôn nhân đồng giới, sau khi kết hôn có thể bảo vệ quyền lợi của cả cậu và Liên tổng ở mức độ tối đa."
*注册登记国家 - không hiểu nổi (╥﹏╥)
"Hôn nhân đồng giới?" Thẩm Đình Vị vẫn chưa hiểu, cậu không thể hiểu hết hoàn toàn ý nghĩa của cái từ này, trong mắt càng thêm mơ màng: "Là chỉ đàn ông và đàn ông? Cần ra nước ngoài mới có thể đăng kí kết hôn? Chúng tôi không thể kết hôn ngay ở trong nước sao......"
"Cậu cho rằng tôi đang chơi trò chơi gia đình với cậu sao?" Liên Quyết hỏi lại cậu.
Hắn ngồi ở trên ghế sofa, không có để cho Thẩm Đình Vị thời gian phản ứng quá dài, nói với Lâm Sâm: "Hẹn trước ngày mốt đăng ký."
Lâm Sâm nhanh chóng nói: "Vâng Liên tổng."
"Chờ, chờ một chút." Thẩm Đình Vị vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ được manh mối từ việc tình hình ở trong nước vậy mà lại không cho phép đăng ký đồng giới, nghe đến đó vội vàng ngắt lời: "Ngày mốt không được, tôi còn phải đi làm......"
Liên Quyết lạnh lùng nhìn cậu: "Bán nghệ cũng tích cực như vậy?"
Thẩm Đình Vị bị hắn làm cho nghẹn, rốt cuộc nhẫn nại không được nữa: "Anh nói chuyện nhất định cứ phải......"
Còn chưa nói dứt lời.
Cậu nhìn thoáng qua Lâm Sâm đứng ở bên cạnh, nghĩ thầm thôi bỏ đi, nuốt hai chữ cay nghiệt xuống.
Ngẩng đầu, chú ý thấy Liên Quyết còn đang nhìn cậu chằm chằm, dường như hết sức tò mò về vế sau của cậu, khóe môi của Thẩm Đình Vị giật giật, dứt khoát phá quán tử phá suất* mà đổi lại câu trả lời: "Ừm."
*破罐子破摔 - chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu), không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến
Cậu cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của Liên Quyết dời về phía bụng cậu, sự giễu cợt trong ánh mắt không khó đọc, cậu vô thức đưa tay che lại, cứng nhắc giải thích: "Tiền lương còn chưa phát."
Liên Quyết nhìn thoáng qua động tác của cậu, khẽ xùy một tiếng, nhưng lại là lần đầu tiên không có mỉa mai gì, có lẽ là do bên cạnh còn có người ngoài.
"Từ bỏ." Liên Quyết nói.
Kỳ thật Liên Quyết nói câu này không hề hung chút nào, giọng điệu so với mệnh lệnh thì càng giống thuyết phục hơn, nhưng giọng điệu không khách khí của hắn vẫn làm Thẩm Đình Vị sinh ra một loại tâm lý phản nghịch kỳ lạ, hiếm khi cậu thẳng thắn nói ra "không được" như vậy.
Liên Quyết dường như cũng cảm thấy bất ngờ với phản ứng của cậu, vẻ mặt cũng nhanh chóng trầm xuống, cậu chỉ có thể giả bộ như không nhìn thấy.
Cậu làm việc ở khu vui chơi bật nhún còn chưa đầy một tháng, lúc trước khi phỏng vấn quản lý cửa hàng đã nói chuyện với cậu rất rõ ràng, phải làm việc tròn một tháng mới có thể phát tiền lương —— Còn có phần hoa hồng kếch xù kia.
Thẩm Đình Vị đột nhiên nghĩ đến tấm thẻ nạp không thể hiểu thấu kia, lại nghĩ tới một nửa lời nói của Liên Quyết ở trong điện thoại lúc trước.
"Là anh làm thẻ sao?" Vẻ mặt của Thẩm Đình Vị có chút phức tạp: "Tấm thẻ bật nhún 50 vạn kia."
"50 vạn......!Thẻ bật nhún?" Lâm Sâm kinh ngạc nhìn về phía ông chủ nhà mình, ngược lại là hắn đã sớm biết Thẩm Đình Vị làm việc ở khu vui chơi bật nhún, nhưng mà cách thức theo đuổi người ta này của ông chủ nhà mình không khỏi có hơi......!Quá độc đáo.
Thực sự khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Động tác mất tự nhiên khi cầm ly nước lên của Liên Quyết khiến Thẩm Đình Vị có chút muốn cười.
Cậu đương nhiên không dám bật cười thật, chỉ điềm nhiên như không mà giải thích: "Tôi còn phải làm việc một tuần nữa mới có thể nhận tiền lương......!Tôi muốn lấy được tiền lương rồi mới từ chức."
Cậu nghiêm túc hỏi liên quyết: "Có thể chứ?"
Liên Quyết cuối cùng cũng nhìn cậu một cái, để ly nước xuống, lúc đứng dậy thì nói: "Tùy cậu.".