Liên Quyết không có thói quen ngủ chung với người khác, càng không có thói quen ôm người ta ngủ, vậy nên đêm nay hắn ngủ không được an ổn.
Thẩm Đình Vị thì lại ngủ rất say, có thể là thật sự mệt mỏi.
Nhưng sau khi ngủ cậu lại có rất nhiều động tác nhỏ, mắt cá chân thỉnh thoảng cọ vào cẳng chân của Liên Quyết, đôi khi đưa tay chạm vào cánh tay của Liên Quyết, giống như phải chạm vào cậu mới cảm thấy an tâm, có thể duy trì một khoảng thời gian không còn nhúc nhích nữa.
Liên Quyết không quen nằm nghiêng, thử rút cánh tay về, Thẩm Đình Vị ở trong ngực hắn giống như nói mớ mà lẩm bẩm câu đừng, còn nói điều gì đó, giọng nói quá nhẹ Liên Quyết không có nghe rõ, chỉ cảm thấy Thẩm Đình Vị chui vào trong ngực hắn, sau lưng lại dính sát vào lần nữa.
Sau đó Liên Quyết ngủ thiếp đi trong vị ngọt nhàn nhạt tản ra từ trên người cậu.
Buổi sáng lại là Thẩm Đình Vị tỉnh lại trước.
Liên Quyết quen kéo rèm cửa lại rất kín, không có một chút ánh sáng nào được chiếu vào trong phòng, tối đến mức không thể phân biệt được là ngày hay đêm.
Thẩm Đình Vị vẫn cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn dễ chịu hơn tối hôm qua một chút, hơn thế nữa là đau lưng......!Cậu vô thức đưa tay xoa thắt lưng của mình, lại vô ý đụng tỉnh người ở phía sau.
Liên Quyết nắm lấy tay cậu, đôi môi còn đang dán lên gáy của cậu, trong giọng nói còn kèm theo sự lười biếng đặc thù của cơn buồn ngủ và khàn khàn, nói: "Đừng nhúc nhích."
Thẩm Đình Vị nhanh chóng yên phận, hơi thở lướt qua gáy thiêu lỗ tai cậu đỏ lên, ngón tay cũng hơi cương cứng.
Liên Quyết nắm tay của cậu rất lâu không nhúc nhích, một hồi lâu sau mới buông ra, sau đó buông cậu ra, nằm ngửa người lại.
Thế là Thẩm Đình Vị hơi nâng cổ lên, để Liên Quyết rút cánh tay về từ dưới cổ của cậu.
Liên Quyết nhắm mắt lại sờ soạng ở bên gối một hồi, dường như nghĩ đến điện thoại của mình không có ở bên gối, lại thay đổi mục đích đi lấy đồng hồ điện tử ở trên tủ đầu giường.
Hắn hơi mở mắt ra nhìn thoáng qua thời gian, tùy tiện úp đồng hồ lên bàn, lại nằm thêm một lát mới đứng dậy.
"Bật đèn lên đây." Liên Quyết nói.
Thẩm Đình Vị nhỏ giọng trả lời: "Ừm."
Liên Quyết chạm vào công tắc ở bức tường, chỉ bật đèn tường ở phía bên mình, Thẩm Đình Vị vẫn nhắm hai mắt lại vì bị ánh đèn vàng đột ngột sáng lên chiếu vào, phải mất vài giây mới chậm rãi thích nghi với tia sáng, lần nữa mở mắt ra.
Liên Quyết ngồi ở trên giường, có vẻ như còn chưa tỉnh ngủ, cúi đầu xoa thái dương.
Thẩm Đình Vị đang nằm, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng trần trụi rắn chắc của hắn, lập tức cảm thấy mí mắt lại nóng lên.
Cậu đang do dự có nên nói câu chào buổi sáng với Liên Quyết hay không, hoặc là nói câu khác, đột nhiên trong phòng tắm lại truyền ra một tiếng chuông điện thoại rất nhẹ.
Liên Quyết hiếm khi mang theo một ít cảm xúc khác, lông mày vô thức nhíu lại, rất thiếu kiên nhẫn mà "chậc" một tiếng, nhặt chiếc áo choàng tắm ngày hôm qua đã ném xuống thảm lên khoác lên người, xuống giường đi vào phòng tắm.
Thẩm Đình Vị nghe thấy hắn nhận điện thoại ở trong phòng tắm, lại khôi phục về giọng nói nhàn nhạt của ngày thường, bất ngờ phát hiện Liên Quyết hình như có hơi......! khó chịu khi thức giấc.
Thẩm Đình Vị như là đã rình được một bí mật không muốn để người khác biết, mãi cho đến khi Liên Quyết cúp điện thoại rồi rửa mặt xong, đi ra từ phòng tắm, cậu vẫn còn hơi ngẩn ngơ.
Vẻ mặt của Liên Quyết từ thiếu kiên nhẫn khi vừa mới tỉnh dậy biến thành bình tĩnh, dường như không để ý đến ánh mắt của cậu, đi thẳng tới tủ quần áo trước, tìm ra bộ quần áo để mặc, lại chậm rãi bắt đầu cởi dây buộc của áo choàng tắm, lúc này Thẩm Đình Vị mới vội vã thu hồi ánh mắt.
Liên Quyết thay quần áo xong, tùy tiện chọn một chiếc cà vạt đậm màu từ trong ngăn kéo tự mình thắt, nhìn lướt qua Thẩm Đình Vị đang nhắm mắt mặt đỏ tía tai giả vờ ngủ ở trên giường từ trong chiếc gương lớn cạnh bên tủ quần áo, nói: "Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi."
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Đình Vị giả vờ ngủ lại bị bắt tại trận, nhưng lại xấu hổ y như lần đầu tiên, cậu trả lời một tiếng "được" rất nhỏ, Liên Quyết đóng cửa tủ lại quay người đi ra khỏi phòng.
Chờ cửa phòng bị đóng lại, Thẩm Đình Vị mới mở mắt ra rất chậm, ngây ngốc một lát, tìm được điện thoại của mình từ trên tủ đầu giường nhìn thoáng qua thời gian, lại không tránh được mà nhớ lại tối hôm qua Liên Quyết đưa điện thoại cho cậu buộc cậu tra cái vấn đề kia......!Cậu để điện thoại ở một bên, kéo chăn lên che khuất nửa gương mặt, khiến mình hoàn toàn chìm vào trong cái mùi quen thuộc và nhẹ nhàng khiến cậu cảm thấy an tâm.
Liên Quyết đi ra từ trong phòng, nhìn thấy Khang Đồng đang đi chân trần lén lén lút lút đứng ở trước cửa phòng của Thẩm Đình Vị, dường như muốn gõ cửa, lại có hơi do dự.
Bước chân của Liên Quyết dừng lại, hỏi nó: "Dậy sớm như vậy để làm gì?"
Khang Đồng bị hắn làm cho giật mình, xoay người đứng thẳng lai, ấp a ấp úng nói: "Con muốn xem thử Vị Vị đã tốt hơn chưa......"
Liên Quyết nhìn đôi chân trần của nó một chút, nhíu mày lại, nói: "Cậu ấy không sao hết." Lại bảo Khang Đồng quay về mang dép vào.
Khang Đồng ngoan ngoãn trả lời một tiếng dạ, thấy Liên Quyết muốn đi, vội vã gọi hắn lại: "Ba ba!"
Liên Quyết nhìn thoáng qua đồng hồ, hình như thời gian đang rất gấp, hỏi nó: "Có chuyện gì?"
"Có phải là dì Lưu sắp trở về rồi hay không?" Khang Đồng sợ hãi hỏi.
Liên Quyết ngước mắt.
Suy nghĩ sa thải bảo mẫu của hắn vẫn chưa tìm được thời cơ để nói với Khang Đồng, bây giờ hắn có việc phải đi ra ngoài, không thể dành ra quá nhiều thời gian để nói kỹ với Khang Đồng, đang lúc suy nghĩ ở trong lòng phải nói với Khang Đồng như thế nào, đã nghe thấy Khang Đồng nhỏ giọng nói với hắn: "Ba ơi, hay là sau này đừng để dì Lưu tới nữa, có được hay không?"
Liên Quyết hơi kinh ngạc, trái lại hắn không nghĩ rằng Khang Đồng sẽ chủ động nói với hắn chuyện này, bèn hỏi: "Vì sao? Không phải là con rất thích dì Lưu sao?"
Lần đầu tiên Khang Đồng đưa ra lời đề nghị với Liên Quyết, như là sợ bị hắn từ chối, ánh mắt hơi trốn tránh: "Con đã đồng ý sẽ giữ bí mật giúp Vị Vị.
Nếu như chuyện Vị Vị có em bé bị người khác biết, chú ấy sẽ bị người ta bắt nạt......"
Liên Quyết yên lặng nhìn vẻ mặt lo lắng của Khang Đồng, đột nhiên cảm thấy, hình như Thẩm Đình Vị biết cách phải chung sống với Khang Đồng như thế nào hơn cả hắn.
"Ừm." Liên Quyết nói: "Biết rồi."
Tối hôm qua Liên Quyết tự lái xe về, vậy nên không gọi cho tài xế, tự mình lái xe đi đến công ty.
Mãi cho đến khi chạy xe ra khỏi chung cư, hắn mới bất chợt ngửi được một mùi rượu ngọt ngào nhàn nhạt quanh quẩn ở trên người mình —— Mùi vị này hắn đã ngửi cả một buổi tối, đã thích ứng đến mức nếu như không phải cố tình nghĩ đến, gần như cũng sẽ bị chính mình xem nhẹ.
Sau khi suy nghĩ một khoảng thời gian ngắn, hắn lái xe chạy qua hai con đường chật hẹp rợp bóng cây không thể đậu xe, chạy ra đường lớn, tìm một chỗ đậu xe để dừng lại.
Đang lúc cởi đai an toàn định lấy điện thoại ra gọi cho tài xế, cửa sổ xe lại bị người ở bên ngoài gõ hai lần, Liên Quyết nhìn thấy cảnh sát giao thông đang đứng ở ngoài cửa sổ xe, động tác tay cứng đờ, do dự mấy giây, mới hạ cửa sổ xe xuống.
Cửa sổ xe vừa được hạ xuống, vị cảnh sát giao thông đứng cạnh xe của hắn liền nhíu mày, nhưng rất nhanh đã chào hắn, duy trì sự chuyên nghiệp và lịch sự nói với hắn: "Chào anh, xin hãy hợp tác với công việc của chúng tôi."
Liên Quyết nhìn thấy máy đo nồng độ cồn được đưa đến trước mặt, vẻ mặt cứng lại.
Lúc này hắn mới để ý đến cách đó không xa có vài chiếc xe đang đậu, đây là đoạn đường phồn hoa ở trong thành phố, hiện tại lại đang là giờ cao điểm vào buổi sáng, hiển nhiên đều là những "tài xế say rượu" bị đột kích bắt giữ.
Mí mắt của Liên Quyết nhảy lên một cái không rõ ràng.
Cảnh sát giao thông thấy hắn trì trệ không chịu thổi máy đo nồng độ cồn, gọi đồng nghiệp đứng ở gần đó, lại có hai người đi tới chỗ Liên Quyết.
"Chào anh, làm phiền anh thổi một chút."
Liên Quyết nhíu mày, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng thổi một ngụm khí.
Sau đó, Liên Quyết và cảnh sát giao thông cùng nhau nín thở, nhìn máy đo nồng độ cồn ở trước mặt —— Không có bất cứ phản ứng nào.
Liên Quyết thầm thở ra một hơi, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng theo, giãn mi tâm ra.
Cảnh sát giao thông cúi đầu nhìn máy đo nồng độ cồn không có biển hiện lạ thường nào ở trong tay, lại nghi ngờ nhìn Liên Quyết một chút, có lẽ là thấy hắn vừa nãy đã do dự quá lâu, cho rằng hắn đang chột dạ, nhỏ giọng nói câu gì đó với đồng nghiệp ở bên cạnh.
Một vị cảnh sát giao thông khác hiển nhiên cũng đã ngửi được mùi rượu ở trên người hắn, đổi một cái máy đo nồng độ cồn khác với người ở bên cạnh, lần nữa đưa đến trước mặt Liên Quyết, vừa nói với hắn: "Vui lòng xuất trình bằng lái xe và chứng minh nhân dân."
Kiểm tra lại lần nữa vẫn hiển thị tài xế không có uống rượu, sau khi cảnh sát giao thông xác minh danh tính, trả lại bằng lái xe và chứng minh nhân dân cho Liên Quyết, lại cảm thấy quái lạ, nhìn thiết bị đo lường ở trong tay.
Trên mặt Liên Quyết hiện ra một vẻ không tự nhiên, biết rõ giải thích là dư thừa, vẫn giấu đầu hở đuôi mà nói một câu: "Sáng sớm phun một ít nước hoa."
Cảnh sát giao thông nhăn mũi một cái, nói: "Được rồi, cảm ơn vì đã hợp tác." Nói xong lại giống như là bất đắc dĩ, nói nhiều thêm một câu: "Nước hoa có mùi rượu này của anh cũng quá nặng rồi......".