Hôm nay Liên Quyết trở về sớm, nhưng công việc vẫn chưa làm xong, sau khi ăn xong bữa tối liền đi đến thư phòng.
Khang Đồng phải tham gia một lớp học tiếng Anh trực tuyến với gia sư mỗi tối, Thẩm Đình Vị hâm nóng một ly sữa bò cho nó, cắt một ít hoa quả rồi đưa vào trong phòng.
Thật ra cậu đã chuẩn bị hai phần, nhưng khi đi ngang qua thư phòng của Liên Quyết lại ngại gõ cửa, đành phải bưng nguyên xi xuống lầu dưới.
Sắp kết thúc kỳ nghỉ hè, Thẩm Đình Vị thấy trên mạng nói tháng 9 ở thành phố Nghi giống như đường ranh giới từ mùa hè sang mùa thu, hàng năm vừa đến thời gian khai giảng, thời tiết sẽ đột ngột giảm nhiệt độ.
Thẩm Đình Vị mở ti vi, tùy tiện tìm một chương trình truyền hình náo nhiệt, chỉnh âm lượng xuống rất thấp, vừa đan khăn quàng cổ cho Khang Đồng, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Mèo con nhảy xuống từ trên cây mèo, duỗi móng vuốt bắt lấy sợi len trong tay cậu, Thẩm Đình Vị sợ nó cào hỏng sợi len, bất đắc dĩ dùng kim đan gõ xuống đầu của nó, lấy một miếng dưa Hami từ trong dĩa ra đút cho nó ăn.
Mèo ăn hết dưa, lại không an phận đi bắt sợi len rung rung ở trong tay Thẩm Đình Vị, Thẩm Đình Vị không còn cách nào, đành phải ôm len đứng dậy đi lên lầu.
Thẩm Đình Vị về phòng tiếp tục đan khăn quàng cổ, cậu vẫn chưa thành thục cách đan ô hình thoi đã học từ video ngắn ở trên app vào buổi chiều, đan hai hàng lại luôn cảm thấy hình dạng có chút kỳ lạ, cậu tháo ra đan lại hai lần, đều không đủ đẹp, thế là định từ bỏ cái hoa văn này, ngày mai lại tìm cái nào đơn giản chút để học.
Cậu ngồi trên ghế sofa ngẩn người một lát, đột nhiên nghĩ đến đã rất lâu rồi Thường Khai Tâm không nói chuyện về mèo với cậu, liền lấy điện thoại ra gửi cho Thường Khai Tâm vài bức ảnh của mèo.
Thường Khai Tâm trả lời rất nhanh, nói a a a thật đáng yêu, sau đó hỏi cậu sao lại nuôi mèo.
Thẩm Đình Vị nghĩ một hồi, nói: Là mèo của bạn đời anh.
Thường Khai Tâm gửi qua một biểu cảm đáng yêu không rõ ý nghĩa, hỏi: Chuyện của ông xã anh đã được giải quyết chưa?
Khi Thẩm Đình Vị nghe thấy hai chữ "ông xã" liền nóng cả tai, đang không biết phải trả lời như thế nào, Thường Khai Tâm lại thu hồi tin nhắn này, có thể là ý thức được cậu sẽ xấu hổ, chỉnh sửa lại một chút: Chuyện của bạn đời anh đã được giải quyết chưa? Gần đây em sợ anh phiền lòng, cũng không dám làm phiền anh.
Thẩm Đình Vị nói với cô đã giải quyết rồi lại hỏi về mèo của cô.
Thường Khai Tâm gửi qua một bức ảnh có một con mèo đang ỉu xìu nằm ở trước bệ cửa sổ: Đang mặc niệm cho trứng trứng đã mất đi của nó.
Thẩm Đình Vị nhìn thấy ảnh chụp liền không nhịn được cười, hỏi ý kiến của Thường Khai Tâm về vấn đề triệt sản cho mèo, tin nhắn Wechat tôi một câu bạn một câu gửi đến phiền phức, Thường Khai Tâm dứt khoát gọi điện thoại đến cho cậu.
Hai người trò chuyện, nói đếp tập tính của mèo con, Thẩm Đình Vị đột nhiên nhớ tới dĩa hoa quả còn đặt trên mặt bàn ở dưới lầu, Miêu Miêu trông có vẻ rất thích ăn.
Thường Khai Tâm nói với cậu lượng đường trong dưa Hami quá nhiều không thích hợp để mèo con ăn nhiều, cậu vội vã đứng dậy chuẩn bị xuống lầu cất hoa quả đi.
Dường như Thường Khai Tâm đang ăn khoai tây chiên, trong giọng nói có tiếng rột rột, cô ậm ờ hỏi: "Gần đây anh đang làm gì nha, cũng không thấy anh đăng bài trên vòng bạn bè."
Thẩm Đình Vị mang đôi dép lê bước ra khỏi phòng, vừa nói chuyện phiếm với cô: "Không có làm chuyện gì hết, bạn nhỏ ở trong nhà nghỉ hè, anh đang ở trong nhà với bạn nhỏ."
"Là đứa bé có đôi mắt rất to đã đến quán của chúng ta chơi trước đây sao, cậu bé ấy lớn lên thật ngoan nha, mở miệng nói một tiếng chị ơi ngọt chết em." Thường Khai Tâm thuận miệng hỏi: "Con của họ hàng à? Em nhớ hình như bé gọi Trần tiểu thư là......"
Tiếng nói của Thường Khai Tâm đột nhiên dừng lại, mới phản ứng lại: "—— Đợi một chút, nó gọi Trần tiểu thư là cô?"
Thẩm Đình Vị ừm một tiếng, nói: "Nó là con của bạn đời anh."
Đầu bên kia điện thoại tạm dừng vài giây, Thẩm Đình Vị nghe thấy một tiếng mở cửa phòng rất nhẹ, cánh cửa thư phòng cách đó mấy bược được người ở bên trong mở ra, Liên Quyết cầm ly nước đi ra ngoài, không có để ý đến Thẩm Đình Vị ở sau lưng, đi đến cầu thang, hình như muốn đi rót nước.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Thường Khai Tâm đột nhiên cất cao lên mẫy quãng: "Cái gì?"
Thẩm Đình Vị bị cô làm cho giật mình, vội vàng nói với cô: "Đợi chút......"
Giọng nói của Thường Khai Tâm cũng đã kêu ra khỏi miệng: "Anh ta còn có một đứa con lớn như vậy?! Anh ta còn là người cưới lần hai?!"
Thẩm Đình Vị không bật loa ngoài, nhưng trong hành lang quá yên tĩnh, cộng thêm âm lượng kinh ngạc không áp chế được của Thường Khai Tâm, vẫn khiến cho Liên Quyết gần đi đến cầu thang dừng chân lại tại chỗ.
Thẩm Đình Vị vội vã nén nhỏ giọng nói với cô một câu "anh cúp trước", sau đó lúng ta lúng túng cúp điện thoại, sau khi ngẩng đầu lên lại vừa vặn đối diện với ánh mắt nhìn tới của Liên Quyết.
Thẩm Đình Vị hơi hỗn loạn mà cất điện thoại đi dưới ánh mắt không lành của hắn, giải thích với hắn: "Bạn của tôi nói lung tung, anh đừng để ý......"
Sắc mặt của Liên Quyết chìm xuống, lạnh lùng để lại một câu "tôi chưa từng kết hôn", quay người đi xuống lầu.
.