Sau khi xe chạy vào ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô phía Nam, Thẩm Đình Vị mở mắt ra sau một hồi nghỉ ngơi nhưng lại không ngủ, cậu ngẩn ngơ trong chốc lát khi nhìn thấy khoảng sân được bao phủ trong màn đêm ảm đạm cách đó không xa thông qua cửa sổ xe, vườn hoa mà cậu đã từng chăm sóc khi rảnh rỗi dường như vẫn còn duy trì dáng vẻ ban đầu, tất nhiên là thường được người khác chăm sóc.
Có lẽ là đã có người đến sống.
Trên mặt Thẩm Đình Vị chắc là đã lộ ra một ít mất mát, Liên Quyết nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay của cậu, như thể chỉ nhìn thoáng qua thôi là đã đọc được suy nghĩ của cậu, nhàn nhạt hỏi: "Thích nơi này?"
"Tàm tạm." Thẩm Đình Vị nói: "Chỗ nào cũng được hết."
Ngay sau đó xe rẽ vào trong sân, ngừng lại.
Thẩm Đình Vị ngẩn người, không hiểu sao mà đã trễ thế này rồi Liên Quyết còn đột nhiên mang mình đến đây, mà Liên Quyết cũng không cho cậu có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, đang muốn xuống xe, bị Thẩm Đình Vị hấp ta hấp tấp kéo kéo tay áo: "Để quên đồ gì ở đây sao? Hay là ngày mai chúng ta đến lấy đi, muộn vậy rồi còn làm phiền người khác thì không được lịch sự......"
Liên Quyết lại chỉ duỗi tay kéo bàn tay đang lôi ống tay áo của mình rồi đặt vào trong lòng bàn tay, cho cậu một ánh mắt ra hiệu cậu yên tâm, không trả lời câu hỏi của cậu.
Thẳng đến khi Liên Quyết dắt Thẩm Đình Vị đi đến cửa, dùng vân tay của mình để mở khóa cửa, Thẩm Đình Vị mới chợt nhận ra được điều gì đó, quay đầu nhìn Liên Quyết: "Căn nhà này......!Không có bán đi?"
"Ừm." Liên Quyết bật đèn lên, nửa ôm nửa dắt cậu vào cửa, giúp cậu lấy ra một đôi dép lê mới từ trong tủ giày: "Ở đây lớn hơn chút, sau này sẽ sinh hoạt ở đây."
Thẩm Đình Vị vốn còn chưa hiểu cái "sinh hoạt ở đây" trong miệng hắn là chỉ cái gì, khi nhìn thấy ngôi nhà trước mặt đã rực rỡ hẳn lên chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, mới hiểu được, "sau này" của Liên Quyết là chỉ sau khi cậu và Liên Quyết có con.
Thẩm Đình Vị đã từng cảm thấy ngôi nhà này quạnh quẽ đến mức khiến lòng cậu bất an, nhưng bây giờ đã hoàn toàn đổi đi phong cách tối giản với tông màu tro lúc ban đầu, từ cách trang trí đến bày biện đều biến thành phong cách đồng quê Châu Âu mới mẻ và trang nhã.
Mặc dù đều phù hợp với đường lối đơn giản mà Liên Quyết yêu thích nhưng khi Liên Quyết bật tất cả các công tắc ở trong tầm tay lên, toàn bộ căn nhà được phủ lên một ánh sáng ấm áp và êm dịu, làm cho ngôi nhà to đến mức hơi khoa trương này trở nên có hơi thở của một cuộc sống sinh động và ấm áp.
"Phòng trẻ em và phòng sinh hoạt được thiết kế ở lầu hai." Liên Quyết dùng một giọng điệu mà Thẩm Đình Vị vô cùng quen thuộc, giống như đơn thuần chỉ là trình bày với cậu một kết quả được được định sẵn: "Em muốn kiểu nhà như thế nào, không thích thì có thể đổi."
Thẩm Đình Vị ngẩn người một lúc, quay đầu nhìn lên đôi mắt hỏi xin ý kiến của Liên Quyết, nhỏ giọng, nghiêm túc nói với hắn: "Như thế này đã rất tốt."
Liên Quyết dìu Thẩm Đình Vị lên lầu hai, dựa theo bản thiết kế đã từng xác nhận rất nhiều lần ở trong trí nhớ của mình, giọng điệu từ tốn giới thiệu bố cục của ngôi nhà mới với Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị im lặng lắng nghe, bỗng nảy ra một suy nghĩ rất không hợp lý, dường như từ rất lâu Liên Quyết đã vẽ ra một gia đình có cậu.
Cái suy nghĩ làm lòng cậu đột ngột mềm đi này khiến Thẩm Đình Vị vô thức nắm chặt bàn tay ẩm ướt lại mạnh mẽ của Liên Quyết, Liên Quyết ngừng nói, Thẩm Đình Vị lại nhẹ nhàng kéo tay hắn lại.
"Làm sao vậy?" Liên Quyết quay đầu, đôi mắt mà ánh sáng không thể xuyên qua thật sâu xa và tĩnh mịch.
Thẩm Đình Vị chủ động hôn hắn trong căn phòng trẻ em với bức tường được sơn màu xanh lá nhạt, Liên Quyết tạm dừng một lúc, rất nhanh đã đè chặt đôi môi đang dán lên của Thẩm Đình Vị, bàn tay phủ lên phần da nóng rực ở sau gáy cậu, không nhẹ không nặng mà vân vê.
Thắt lưng của Thẩm Đình Vị chống lên mép bàn học đã được bọc các cạnh lại, được bọc trong cảm giác an toàn khiến cậu cảm thấy mạnh mẽ và dễ chịu vậy nên cậu vô thức thả ra một luồng tin tức tố nồng đậm, trong hơi thở của hai người nhanh chóng tràn ngập mùi rượu cay ngọt và mang theo vị chát, như thể đại biểu cho nỗi nhớ nhung lẫn nhau trong một thời gian dài và tình yêu thương không nói ra lời.
Sau nụ hôn triền miên kéo dài này, Thẩm Đình Vị cọ nhẹ cằm vào mấy sợi râu chích vào người khác của Liên Quyết, gợi lên một cơn ngứa tê tê.
Liên Quyết mặc cậu cọ một hồi, thấy cậu có vẻ không muốn ngừng lại, đè xuống ấn đường của cậu dừng động tác có hơi ấu trĩ này lại, nói: "Được rồi."
Sau khi bọn họ lên lầu không được bao lâu bác sĩ đã chạy tới, khi nhìn thấy Thẩm Đình Vị từ trên lầu đi xuống, trên mặt lộ ra một ít kích động đã được kiềm chế, vừa quen tay hay việc mà đi đến phòng điều trị, vừa hưng phấn nghĩ gì nói đó: "Hai ngày nay cậu làm bọn tôi rất sợ, tất cả mọi người đều căng thẳng đến điên luôn, tôi còn chưa từng nhìn thấy Liên tổng tức ——"
Lời còn chưa dứt, đã bị Liên Quyết lạnh nhạt cắt ngang: "Kiểm tra cơ thể cho em ấy trước."
Lúc này bác sĩ mới nhận ra mình đã lỡ lời, vội vã thuận theo cười nói: "Được được, tìm được người là tốt rồi, tìm được là tốt rồi."
Bác sĩ kiểm tra cơ thể cho Thẩm Đình Vị kỹ càng nhất có thể, lại định kiểm tra vết thương cho Thẩm Đình Vị, cắt chỉ và đổi thuốc.
Liên Quyết vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Đình Vị, điều này khiến Thẩm Đình Vị cảm thấy hơi xấu hổ.
Tuy rằng cậu và Liên Quyết đã có tiến triển đáng kể sau đêm Thất Tịch và việc ngoài ý muốn lần này, nhưng cậu vẫn không sẵn lòng để Liên Quyết nhìn thấy bộ dạng trọc đầu của mình, đương nhiên Liên Quyết đã nhìn ra nỗi lo của cậu, muốn an ủi nhưng lại dùng cách ngu ngốc nhất, bình dị nói: "Anh đã thấy rối."
Khi Thẩm Đình Vị bối rối nhìn về phía hắn, hắn lại trông bình tĩnh mà nhấn mạnh: "Mỗi lần đổi thuốc anh đều ở cạnh."
"......" Thẩm Đình Vị thẹn quá hóa giận quay lưng đi không thèm để ý đến hắn nữa.
Trong lúc cắt chỉ Thẩm Đình Vị có thể cảm giác được bàn tay đặt trên vai mình của Liên Quyết đè xuống mạnh hơn, cậu muốn nói với Liên Quyết thật ra cũng không có đau quá, nhưng cảm giác gồ ghề rõ rệt khi chỉ được rút ra khỏi miệng vết thương khiến cậu không nói nên lời.
Bác sĩ khen cậu khôi phục rất tốt, lại nói với Liên Quyết: "Thẩm tiên sinh còn chấn động não nhẹ một chút, vậy nên sẽ thường hay cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, nghỉ ngơi nhiều chút, sẽ không còn vấn đề gì lớn nữa."
Đã rất muộn, bên này vừa được sửa sang xong không lâu, không tiện cho người ở, nhất là bây giờ Thẩm Đình Vị còn đang mang thai.
Thế nên hai người không ở đây lâu, để tài xế chở bọn họ về ngôi nhà ở nội thành.
Khang Đồng hiếm khi không tuân thủ quy định 9h phải đi ngủ của Liên Quyết trước đây, có lẽ là đã có dự cảm với việc Liên Quyết vội vã chạy ra ngoài vào ban đêm, nó vừa nghe thấy tiếng cửa đã đột ngột ôm mèo con đứng lên từ trên ghế sofa.
Giây phút nhìn thấy Thẩm Đình Vị vào cửa, giống như nỗi sợ và nỗi nhớ đã được kiềm chế mấy ngày nay đều bùng lên cùng một lúc, Khang Đồng bỏ mèo con xuống, cẩn thận từng li từng tí bưng chậu hoa Nhài với nụ hoa đã nở rộ được đặt trên bàn trà lên, đi đến trước mặt Thẩm Đình Vị còn chưa đổi dép lê xong.
"......!Hoa cũng đã nở rồi, sao bây giờ chú mới trở về?" Vành mắt của Khang Đồng đỏ ửng, lông mi dài dính hơi nước rũ xuống, "Mỗi ngày con đều tưới nước cho hoa nhỏ, đặt trên bệ cửa sổ trong phòng học để phơi nắng, hôm kia nó đã nở hoa rồi, con sợ chú không nhìn thấy, còn chụp hình cho chú xem......"
Dường như lớp ngụy trang vụng về cố gắng mạnh mẽ ở trước mặt Liên Quyết kia đều vỡ vụn ngay khi Thẩm Đình Vị ôm lấy nó với đôi mắt đỏ ửng, nó cẩn thận dán vào bụng của Thẩm Đình Vị, nước mắt lại thấm ướt quần áo Thẩm Đình Vị, như đang chịu một nỗi tủi thân lớn lao mà khóc rất to, hỏi cậu "mấy ngày nay chú đã đi đâu", trách cậu "sao chú lại không chịu nghe lời như vậy chứ", cuối cùng lại nghẹn ngào nói: "Con đã được điểm tối đa trong kỳ thi hàng tháng."
Thẩm Đình Vị sờ mái tóc của Khang Đồng, nhẹ nhàng khịt mũi, dịu dàng dỗ dành nó: "Không phải là chú đã quay về rồi sao, đừng khóc nữa, đàn ông con trai mà khóc cái gì."
"Vị Vị," Khang Đồng ôm chặt cậu không buông tay, hơi đáng thương mà nói với cậu: "sau này chú không được chạy loạn nữa."
Liên Quyết vẫn luôn giữ yên lặng đứng ở bên cạnh, lúc này bỗng ôm lấy eo cậu, không nhẹ không nặng mà nhéo nhéo, cảm nhận được Thẩm Đình Vị co người lại rất nhẹ, Liên Quyết cúi người qua, tiến lại gần tai Thẩm Đình Vị cười một tiếng rất nhạt, giọng điệu giống như cố ý trêu ghẹo và bắt chước lại, nhưng rất trịnh trọng mà lặp lại lời Khang Đồng nói: "Vị Vị, sau này không được chạy nữa."
Từ mặt đến cổ của Thẩm Đình Vị nhanh chóng nổi lên một màu đỏ mất tự nhiên, cậu né tránh ánh mắt mong đợi của Khang Đồng và hơi thở nóng rực ở bên tai, đã ngượng ngùng lại hơi nghiêm túc mà nói với bọn họ:
"Được, không chạy nữa."
-END-
# 5 bí mật mà Liên Quyết vĩnh viễn cũng sẽ không nói với Thẩm Đình Vị.#
1.
Rất nhiều đêm Thẩm Đình Vị ngủ say, bé con đều cảm nhận được những cái chạm vụng về dịu dàng và tình yêu của Liên Quyết.
2.
Trong khoảng thời gian Thẩm Đình Vị hôn mê, Liên Quyết chưa từng ngủ trên chiếc ghế sofa chật hẹp ở trong phòng bệnh kia dù chỉ một lần, mặc dù nơi mà hắn ngủ cũng chật hẹp giống như vậy.
3.
Chiếc bánh Chiffon mà Thẩm Đình Vị đã nói bóng nói gió hỏi đến mấy lần sau việc này, thật ra đã bị Liên Quyết ăn hết trong một đêm nào đó sau khi hết hạn.
4.
Liên Quyết chưa từng nói tạm biệt với Thẩm Đình Vị.
Ban đầu là không muốn gặp lại, sau này là không muốn tạm biệt.
(Tác giả dùng 再见, vừa có nghĩa là tạm biệt vừa có nghĩa là gặp lại é)
5.
Trong lúc Thẩm Đình Vị hôn mê, Liên Quyết sớm đã nói tiếng yêu hàng ngàn lần.
#Bí mật nhỏ của Thẩm Đình Vị mà Liên Quyết vĩnh viễn cũng sẽ không biết được.#
1.
Lúc Thẩm Đình Vị hôn mê, đã nghe thấy.
.