Lục Bách Phàm ôm Tử Hi về thẳng nhà mình.
Anh nhẹ nhàng đặt cô và Tiểu Bảo lên giường rồi mới ngồi xuống bên cạnh.
Ba mươi hai năm sống trên đời, chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ rung động với bất kì ai. Thứ gọi là tình yêu đó rất kỳ diệu nhưng cũng là thứ vô dụng nhất, một khi đã dính vào sẽ rất khó để dứt ra…
Trong màng đêm yên tĩnh, người đàn ông với ngũ quan tuấn mỹ dịu dàng đặt lên trán cô gái đang ngủ say một nụ hôn, sau đó là tới cậu con trai đang nằm bên cạnh.
Lục Bách Phàm không ở lại lâu, sau khi chắc rằng hai người đã thoải mái đi vào giấc ngủ, anh liền đến thư phòng.
Lục Bách Phàm nhận được một cuộc điện thoại từ người trợ lý của mình.
"Sếp, mọi thứ đã hoàn tất, trong vòng ba tháng nữa có thể bắt đầu!"
Việc Lục thị đặt một chân vào ngành thời trang vẫn luôn được giữ bí mật một cách tuyệt đối, nhưng chỉ còn vài tháng nữa chuyện này sẽ được công bố rộng rãi ra ngoài và bộ sưu tập đầu tiên sẽ ra đời.
Sáng hôm sau, Tử Hi đánh một giấc ngon lành cành đào đến tận chín giờ.
Cô ngồi dậy ngáp một cái rõ to, lúc này bên cạnh cũng có một người bật dậy.
Tiểu Bảo đưa tay xoa xoa hai mắt, trên đầu còn có một chỏm tóc dựng lên, hoàn toàn là một bộ ngái ngủ.
Nhóc quay sang nhìn người bên cạnh, dường như sợ bản thân sẽ nhìn nhầm, nhóc đưa tay dụi mắt mấy lần.
Tử Hi nhìn bộ dáng đáng yêu chết người của cục bông nhỏ nhà mình thì không nhịn được mà ôm chầm lấy thằng bé hôn một cái: "Bảo bối, buổi sáng vui vẻ~"
Cái đầu nhỏ rút trong ngực cô bây giờ mới ngước lên, đôi mắt to tròn chớp chớp sau đó mới dùng cái miệng nhỏ của mình đặt vào má cô một nụ hôn: “Mẹ, buổi sáng vui vẻ~”
Kể từ lúc gặp Tiểu Bảo, thằng bé luôn gọi cô một tiếng “mẹ”, về sau Lục Bách Phàm không ngăn cản thậm chí còn âm thầm ủng hộ, thế nên Tử Hi dường như đã quen với tiếng “mẹ” này.
Hai người rời giường, sau khi vệ sinh xong thì xuống lầu ăn sáng. Cảm giác sau khi thức dậy có thêm một người bên cạnh quả thật rất kỳ diệu cũng rất thỏa mãn.
Chỉ là, lúc này Tử Hi mới ý thức được một điều, đây không phải nhà của cô!
Trong phòng khách, Lục Bách Phàm một bộ bình thản ngồi ở sofa uống trà đọc báo. Lúc nhìn thấy một lớn một nhỏ bước xuống thì dịu dàng nói: "Vào ăn sáng."
Tử Hi bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt mất mấy giây, sau khi hoàn hồn mới cùng Tiểu Bảo đi vào phòng bếp.
Việc ba người cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không quá lạ. Hai nhà cách nhau không xa, Lục Bách Phàm lại hay bận việc ở công ty mà về trễ, những lúc như thế hai cha con họ Lục sẽ qua nhà cô ăn “chực".
Có điều, tiền mua thực phẩm sẽ do Sếp đại nhân của cô trả, bởi vì hiện tại cô không khác với ăn mày là mấy...
Ăn được một lúc, Tử Hi đột nhiên nói: "Sếp đại nhân...tôi có một yêu cầu hơi quá đáng có được không?"
Lục Bách Phàm buông đũa, châm chú nhìn cô.
Tử Hi ngưng một chút rồi nói tiếp: "Nếu anh không phiền, cách vài hôm có thể để Tiểu Bảo đến nhà tôi ngủ một đêm không?”
Sau lần hôm đó, cậu nhóc muốn ngủ lại mấy lần nhưng Lục Bách Phàm sợ phiền cô nên cương quyết không đồng ý.
Đối với lời đề nghị này của Tử Hi, anh tất nhiên rất bằng lòng. Sở dĩ khi trước không đồng ý chính là vì ghen tị với con trai đó nha~
Lục Bách Phàm: “Không phiền.”
Vậy tôi có thể sang ngủ cùng luôn không?
Tất nhiên vế sau anh giữ lại trong miệng rồi!
Nhận được sự đồng ý của Lục Bách Phàm, Tiểu Bảo vui đến đứng hẳn lên ghế quay sang ôm chầm lấy Tử Hi, cậu nhóc cũng không quên bật ngón cái với ba của mình.
Nhìn hành động của con trai, Lục Bách Phàm có chút dở khóc dở cười. Đây là lần đầu tiên anh thấy thằng bé vui vẻ đến như vậy.
Có lẽ, quyết định lần này của anh là đúng...