Ngày đó, vì Hàn Tử Lam vướng phải một ca phẫu thuật nghiêm trọng nên không đến kịp hôn lễ của Mạc Lăng Thiên.
Khi ấy Lục Bách Phàm ngồi ở vị trí rất xa so với tấm kính trong suốt có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng anh vẫn loáng thoáng thấy được hình ảnh mờ nhạt của một cô gái với chiếc bụng khá to đang đưa mắt nhìn vào bên trong.
Chỉ là, vụ tai nạn lần đó anh không hề biết tới. Nói đúng hơn, nó xảy ra cách hội trường hôn lễ khá xa và không gây ra ồn ào quá lớn.
Ngàn vạn lần Lục Bách Phàm cũng không nghĩ được, người mà anh nhìn thấy khi ấy lại chính là vợ mình.
“Cho nên, anh có cảm thấy chúng ta rất có duyên không? Có phải lần đầu nhìn thấy em ôm Tiểu Bảo ngồi trên giường bệnh, anh đã phải lòng em?” Tử Hi mỉm cười nhìn anh, sự hạnh phúc trong đáy mắt hoàn toàn không thể che giấu.
Ngay từ đầu, bọn họ đã được định sẵn sẽ ở bên nhau. Dù phải trãi qua bao nhiêu chuyện đi nữa thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Lục Bách Phàm cúi người, dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn: “Đúng là anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, nhưng không phải là lần đầu nhìn thấy em ôm Tiểu Bảo ngồi trên giường bệnh…”
Mà là lần đầu vào năm em mười bảy tuổi.
Lục Bách Phàm chỉ nói một nửa liền dừng lại, Tử Hi chờ nửa ngày cũng không thấy anh nói thêm lời nào liền trở nên sốt ruột.
Thế nhưng, cho dù có hỏi thế nào đi nữa thì Lục Bách Phàm cũng không hé môi dù là một chút. Tử Hi chỉ có thể ôm theo sự nghi hoặc mà chìm vào giấc ngủ.
……
Mấy ngày sau tại nhà cũ Lục gia.
Lục phu nhân nhìn bốn quyển sổ màu đỏ trên bàn, có chút không dám tin đây là sự thật. Bà cố lấy lại chút bình tĩnh quay sang nhìn cháu trai bên cạnh, cười nói: “Tiểu Bảo à, chúng ta không nằm mơ đúng không?”
Hai mắt Tiểu Bảo sáng long lanh, cười khúc khích đáp lại: “Bà nội, chúng ta thật sự không nằm mơ!”
Đây không những là sự thật mà còn là một sự thật đầy viên mãn hạnh phúc.
Lục Hàn Đông nhìn hai người vui vẻ cười đến không khép được miệng thì bất ngờ hỏi một câu: “Mẹ, lần này mẹ về sẽ ở lại bao lâu?”
Một câu này làm không khí trong phòng nhất thời chùn xuống, ngay cả Tử Hi lẫn Tạ Mạnh cũng phải hít sâu một hơi chờ đợi câu trả lời từ bà.
Qua một lúc, Lục phu nhân mới ngẩn mặt nhìn thẳng vào con trai, yêu thương nói: “Lần này về…sẽ không đi nữa.”
Bà đi nhiều năm như vậy, nỗi đau trong lòng cũng đã nguôi ngoai không ít. Bây giờ hai thằng con trai đều đã lấy vợ, còn có đứa cháu đáng yêu thế này, bà có muốn đi cũng thật sự không nỡ.
Quyết định này của Lục phu nhân khiến tất cả mọi người đều bất ngờ xen lẫn vui mừng.
Ngay trong buổi tối hôm ấy, Lưu quản gia chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ ấm cúng trong khuôn viên nhà họ Lục.
Tiểu Bảo ở trong vòng tay Tử Hi say mê tách lấy miếng vỏ tôm cuối cùng, sau đó đưa đến trước mặt cô: “Mẹ ơi, măm~”
Tử Hi vui vẻ để con trai đút tôm cho mình. Chỉ là, cô còn chưa kịp ăn xong thì đã nhìn thấy một miếng thịt nướng thơm phức vẫn còn bóc khối đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Lục Bách Phàm một thân cao ráo ăn bận đơn giản, cúi người đem miếng thịt vừa thổi xong đến trước mặt cô.
Cảnh tượng này làm Tử Hi ngẩn người một lúc lâu, thế nhưng Lục Bách Phàm vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi cô. Lúc này, Tử Hi theo bản năng đem con tôm vẫn còn chưa nhai xong đẩy hết vào một bên má, sau đó ngoan ngoãn ngoạm lấy miếng thịt trong tay Lục Bách Phàm.
Thịt nướng vừa chín tới, lại mềm ngọt rất thơm khiến cô thỏa mãn không ít, hai má cô bị thức ăn làm cho phình ra trong hơi buồn cười: “Bách Phàm, em không biết anh còn có tài nướng thịt đấy!”
Lục Bách Phàm không trả lời cô, chỉ vui vẻ cười một tiếng, theo thói quen đưa tay xoa đầu cô.
Cách đó một khoảng không xa, Lục Hàn Đông nhìn miếng thịt ngon nhất mình vừa nướng được bị Lục Bách Phàm đem đi mất thì không khỏi oai oán: “Mẹ, lần này mẹ phải đứng về phía con, là anh Hai ức hiếp con!!!”
Lục phu nhân đưa mắt nhìn gia đình nhỏ đang cười nói hạnh phúc ở phía trước, bắt chước Lục Hàn Đông làm mặt lạnh, nói: “Được, mẹ đứng về phía con!”
Thế nhưng Lục Hàn Đông còn chưa kịp cảm động thì Lục phu nhân đã nói tiếp: “Nướng thêm vài miếng nữa đi, mẹ và Tiểu Mạnh muốn ăn thêm.”
Dứt lời, bà nắm lấy tay Tạ Mạnh vui vẻ đi về phía gia đình nhỏ ba người để chung vui.
Lục Hàn Đông: “…” tôi muốn bỏ nhà ra đi!!!