Những ngày sau đó đều trôi qua rất yên bình.
Việc Tử Hi cùng Lục Bách Phàm kết hôn không được công bố ra bên ngoài, hai người muốn có một ngôi nhà nhỏ của riêng mình mà không bị người khác nhìn chằm chằm vào.
Ngay cả Lục Hàn Đông sau khi công khai cầu hôn Tạ Mạnh cũng trở nên vô cùng kín tiếng. Truyền thông không tìm được bất kì một chút thông tin nào về cậu thiếu niên xuất hiện ngày hôm đó.
Thế nhưng, cũng có không ít người vì tò mò mà vẫn luôn ngấm ngầm âm thầm điều tra về thân thế của cậu.
Với người ngoài là thế, nhưng với nhân viên lâu năm tại Lục thị thì lại là một chuyện khác.
Một buổi sáng đẹp trời tại trụ sở chính của tổng công ty.
Khi tất cả mọi người vẫn đang vui vẻ phấn chấn làm việc thì một quả bom nguyên tử không biết từ đâu rơi xuống.
Hổn Thế Ma Vương - Lục Đại Tổng Tài - Lục Bách Phàm vạn năm không dùng mạng xã hội đột nhiên đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè của chính mình.
Đó là một bức ảnh chụp hai quyển chứng nhận kết hôn kèm theo một dòng ghi chú “Lục phu nhân, xin chiếu cố”.
Hai quyển sổ có màu đỏ đến chối mắt nhưng ba chữ “Lục phu nhân” mới là thứ khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy bản thân sắp mù rồi!
Rất nhanh sau đó, Lục thị vốn đang vô cùng ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên im ắng đến đáng sợ.
Tất cả mọi người đều không hẹn mà đồng loạt hít phải một ngụm khí lạnh.
Trưởng phòng Lâm là người phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy bức ảnh cùng dòng ghi chú kia: “Vẫn là chúng ta chưa đủ cố gắng…”
Một câu này làm những người đang có mặt ở phòng làm việc thở dài một cái. Lý Ân chán nản mở miệng: “Lâm đại tẩu nói đúng, là do chúng ta chưa đủ cố gắng nên ông chủ mới phải ở bên…bà…lão tám mươi tuổi…kia…”
“Bà lão tám mươi tuổi nào?” Phong Tín bất ngờ xuất hiện phía sau lưng bọn họ, không nhanh không chậm hỏi một câu.
Trưởng phòng Lâm cùng mọi người nhất thời bị dọa cho sợ chết khiếp, có chút không biết phải mở miệng như thế nào: “Thì là…chỗ dựa của ông chủ…”
Chỗ dựa của ông chủ? Phong Tín không khỏi nghi hoặc, năm chữ này sao nghe quen thế nhỉ?
Hình như là chính miệng anh ta nói, nhưng anh ta cũng không phải nói chỗ dựa của ông chủ tám mươi tuổi!
Phong Tín: “Sao mọi người lại nghĩ chỗ dựa của ông chủ tám mươi tuổi?”
Trưởng phòng Lâm sửng sốt: “Không phải sao?”
Lý Ân: “Trợ lý Phong đừng trách chúng tôi, cả Đế quốc này muốn tìm một người có thể làm chỗ chống lưng cho ông chủ chẳng khác nào bắt thang lên trời. Người có thâm niên đã hiếm, người trẻ tuổi lại càng không…”
Mọi người nghe xong đều đồng loạt gật đầu đồng ý, đuôi mắt Phong Tín khẽ giật giật mấy cái. Nếu không phải anh ta đã gặp được bà chủ, nhìn thấy bản lĩnh và tài năng của cô thì chắc có lẽ…anh ta thật sự sẽ tin vào lời nói kia của Lý Ân.
Phong Tín khẽ trấn tĩnh lại bản thân, sau đó bình thản thả thêm một quả bom nguyên tử khác: “Bà chủ còn chưa đến ba mươi.”
Cảm thấy quả bom nguyên tử này đã đủ lớn thế nên Phong Tín nói xong liền lập tức xoay người rời đi.
Tất cả mọi người lại không hẹn mà đồng loạt hít thêm một ngụm khí lạnh.
Trưởng phòng Lâm gần như hét lên: “Sếp Lục thoát ế rồi!!!”
Lần này thì không ai bịt miệng ông nữa, mọi người đều vui đến nổi thiếu chút nữa mở tiệc ngay tại công ty.
Nhị thiếu gia kiêm một trong những cổ đông lớn nhất của công ty khi trước vừa công khai sẽ kết hôn cùng bạn trai, bọn họ còn chưa hết vui mừng thì bây giờ ngay cả Sếp Lục ế vợ hơn ba mươi năm cuối cùng cũng kết hôn!!!
Đây đều là tin mừng hiếm thấy!
“Khoan đã…” khi tất cả mọi người đang bàn bạc xem hôm nay nên ăn mừng ở đâu thì một người trong văn phòng bất ngờ lên tiếng.
Lý Ân mơ hồ cảm thấy bản thân cũng biết người kia sắp nói gì.
“Bà chủ của chúng ta, là…nam hay nữ vậy…?”
Lý Ân: “…” biết ngay mà!
Lâm đại tẩu chép miệng nói: “A Thẩm à, nam hay nữ thì có sao, quan trọng là Sếp Lục của chúng ta hạnh phúc!”
Thẩm Nguyên nhìn vị Lâm trưởng phòng trên mặt viết rõ hai chữ tò mò nhưng vẫn chân thành chúc phúc cho ông chủ thì cảm thấy khâm phục không thôi.
Nhận thấy ánh mắt như nhìn thấu hồng trần của cậu thanh niên trước mặt, Lâm trưởng phòng có chút chột dạ quay mặt đi chỗ khác.
Đúng là ông có chút tò mò, nhưng thế thì sao? Các người nhìn xem, gương mặt mình cũng đang viết đầy hai chữ “tò mò” kia kìa!!!