Nhà họ Lục cho phong tỏa toàn bộ tin tức, không ai biết được Lục Bách Phàm đã chết.
Lục Hàn Đông lấy lí do Lục Bách Phàm muốn nghỉ ngơi dài hạn, cùng Phong Tín tiếp quản Lục thị.
Năm đầu tiên sau khi Lục Bách Phàm mất, Tiểu Bảo vào lớp một. Thằng bé vẫn bụ bẫm đáng yêu như trước, chỉ là thứ ánh sáng đẹp đẽ trong mắt đã không còn.
Năm thứ ba sau khi Lục Bách Phàm mất, Đế quốc lại lần nữa trở nên hưng thịnh chưa từng có. Công ty địa ốc trong tay Tử Hi ngày một lớn mạnh, dẫn đầu nền kinh tế trong nước.
Năm thứ năm sau khi Lục Bách Phàm mất, Tạ Mạnh cùng Lục Hàn Đông nhận nuôi một đứa bé gái bốn tuổi, con bé rất lanh lợi, vẫn luôn bám lấy Tiểu Bảo gọi “anh”.
Năm thứ mười sau khi Lục Bách Phàm mất, cái tên Hỗn Thế Ma Vương - Lục Đại Tổng Tài - Lục Bách Phàm biến mất khỏi giới tài chính.
Năm thứ mười lăm sau khi Lục Bách Phàm mất, Lục Hạo Hiên ngồi lên chiếc ghế Tổng giám đốc Lục thị, đưa công ty một bước dấn thân vào cuộc chiến công nghệ số có sức ảnh hưởng nhất hiện tại. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, Lục thị chính thức trở thành một trong những công ty hàng đầu thế giới.
Một ngày của năm thứ mười lăm, trời nắng đẹp nhưng có chút se lạnh.
Tử Hi không đến công ty mà đã vào bếp từ sáng sớm, cô tự tay nấu một bữa ăn vô cùng thịnh soạn. Lục phu nhân ban đầu còn muốn giúp nhưng lại bị cô từ chối.
Một bàn đồ ăn phải mất đến nửa ngày mới làm xong. Khi Ngụy lão gia đến, nhìn thấy những món ăn cầu kì phong phú trên bàn, đột nhiên có chút cảm giác là lạ, ông nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Đào Đào…những món này đều do một tay Tiểu Hi nhà chúng ta làm sao?”
"Đúng thế ạ, hôm nay con bé không đi làm, đã vào bếp từ sớm. Ban đầu con còn muốn giúp nhưng con bé khăng khăng không đồng ý!” nhớ lại thái độ khi ấy của cô, Lục phu nhân không biết vì lí do gì có chút sợ hãi, cứ như đây sẽ là lần cuối bà được thưởng thức món ăn do chính tay cô nấu vậy.
Tử Hi vừa hoàn thành xong món cuối cùng thì đúng lúc nhìn thấy Lục Hạo Hiên từ bên ngoài đi vào.
Cô để cái đĩa trong tay xuống, nhanh chân đi đến, theo thói quen đưa tay xoa loạn mái tóc vốn rất gọn gàng của cậu thanh niên trước mặt, mỉm cười nói: “Bảo bối, nhanh thay đồ đi, hôm nay mẹ có nấu món đậu hủ thối mà con thích nhất!”
Lục Hạo Hiên từ lâu đã không còn là Tiểu Bảo bé bỗng hay đòi bế nữa, nhưng Tử Hi vẫn luôn giữ thói quen dùng tay xoa đầu cậu, miệng không ngừng gọi “bảo bối”.
Những lúc như thế, cậu sẽ như lúc này vui vẻ cười nói: “Mẹ, Tiểu Bảo biết rồi!”
Một lúc sau, khi mọi người đã ngồi vào bàn ăn, Ngụy Thập bất ngờ hỏi: “Tiểu Hi, con bé đâu rồi?”
Ngụy Dịch Quân nhìn món sườn xào chua ngọt mình thích được chính tay em gái bé bổng chuẩn bị mà thèm đến chảy nước miếng, thuận miệng nói: “Con bé nói với con ra ngoài mua ít đồ, sẽ quay về ngay.”
Bên này, Tử Hi vừa ra đến cổng liền bắt gặp Lục Hàn Đông đang cùng Tạ Mạnh đi vào.
Lục Hàn Đông nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Không phải nói về ăn cơm sao, bà còn đi đâu?”
Tử Hi không để ý đến cậu ta, xua tay đáp: “Ra ngoài mua ít đồ, sẽ về ngay.”
“Chị, em đi cùng chị!” dù sao cũng không có việc gì gấp, Tạ Mạnh muốn cùng cô ra ngoài.
“Không cần đâu, chỉ mua ít đồ thôi, mua xong chị sẽ lập tức quay về!”
Tạ Mạnh còn định nói thêm thì một cô bé với mái tóc được tết hai bên khẽ đi tới: “Ba lớn, ba nhỏ, ông nội nói muốn tìm hai người nói chút chuyện.”
Dù không nỡ nhưng Tạ Mạnh chỉ có thể ngoan ngoãn mà theo con gái đi vào trong, chắc là Tử Hi lại làm món con bé thích nên hôm nay mới vui vẻ như vậy.
Bên ngoài lúc này chỉ còn lại Tử Hi và Lục Hàn Đông. Nhận thấy người kia có ý muốn đi cùng mình, Tử Hi liền mỉm cười nói: “Tôi cũng không phải trẻ con, ông lo cái gì?”
Nhìn thấy nụ cười mãn nguyện đã lâu không xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của người con gái khiến Lục Hàng Đông sững người mất mấy giây.
Tử Hi thấy cậu ta không phản ứng liền nói tiếp: “Hàn Đông, chúng ta làm bạn lâu như vậy rồi, tôi cũng chưa từng nhờ vả ông chuyện gì. Lần này, có thể giúp tôi một việc được không?”
Lục Hàn Đông mơ hồ có chút cảm giác khác lạ nhưng vẫn trả lời: “Được, ông đây hứa với bà!”
Nụ cười trên mặt Tử Hi càng thêm rạng rỡ: “Chăm sóc mọi người giúp tôi nhé!”
“Chuyện này còn cần bà phải nói sao, rốt cuộc lại tính bày trò gì?” Lục Hàn Đông cười, nửa đùa nửa thật nói.
Tử Hi không trả lời câu hỏi kia, xoay người đi: “Mọi người đang đợi ông đấy, tôi mua xong sẽ trở về!”
Lục Hàn Đông cũng không nhiều lời nữa mà trực tiếp đi vào bên trong, chỉ là đi được ba bước, cậu ta đột nhiên quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng cô độc của người con gái dần mất hút khỏi tầm mắt, một cảm giác mất mát truyền tới làm cậu ta khẽ rùng mình.
Lục Hàn Đông khẽ trấn an bản thân: “Nghĩ quá nhiều rồi.”