Trên chiếc bàn được đặt ngay ngắn trong phòng khách, những tờ giấy chi chít chữ nằm ngổn ngang.
Lục Hàng Đông khẽ chớp đôi mắt đào hoa của mình nhìn người trước mặt, phấn khích hỏi: “Bà thấy sao, có phải rất kích thích không!?”
Mí mắt người con gái không khỏi giật giật mấy cái, cô còn chưa lên tiếng thì cậu nhóc bên cạnh đã nói trước: “Chú Hai à, lần đầu làm đạo diễn đã muốn dựng lại chuyện tình cảm của ba mẹ con, vậy sao còn chọn cái kết đi ngược với hiện thực?”
“Con cảm thấy chi bằng chú cứ tiếp tục đóng phim đi, bằng không bộ phim chú làm ra đảm bảo có thể tích đủ gạch để xây một cái biệt thự!”
Lục Hàn Đông nghe xong lời này, giận đến mức phải hít sâu mấy hơi, sau đó lập tức đứng dậy định đánh tay đôi với người vừa nói kia: “Tiểu Bảo thối, con được lắm!”
Thế nhưng cậu ta cái gì cũng chưa kịp làm đã nhìn thấy Lục phu nhân cầm theo một cái chảo từ trong bếp đi ra, hung hăng mắng một trận: “Thằng nhãi, con muốn con trai lớn của mẹ mất mạng, con dâu của mẹ chờ đợi mười lăm năm cuối cùng tự vẫn theo? Con đây là muốn làm mẹ tức chết có phải không!”
Chưa nói đến cái kịch bản vừa đọc đã cảm thấy sẽ nhận đủ gạch xây biệt thự này. Nếu thật sự dựng thành phim, diễn viên không những không dám diễn ngược lại còn sẽ mắng đạo diễn đến thừa sống thiếu chết!
Lục phu nhân mắng con trai xong liền quay sang người đang đứng bên cạnh, thở dài nói: “Bảo bối à, mẹ thật hối hận khi gả con cho nó.”
Tạ Mạnh bị lời này của bà chọc cười, cậu sớm đã nói với Lục Hàn Đông những lời này nhưng vị đạo diễn tương lai trước mặt lại bị ý chí cháy phừng phừng trong đầu làm cho mụ mị.
Lục Hàn Đông không cam tâm, cầm kịch bản trong tay đi cầu cứu anh trai mình.
Chỉ là Lục Bách Phàm thậm chí còn lười cho cậu ta một ánh nhìn, trực tiếp dùng giọng điệu lạnh lùng nhất phun ra hai chữ: “Nhảm nhí.”
Lục Hàn Đông: “…”
Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng cậu ta chỉ có thể đem cái kịch bản tâm huyết thức trắng đêm để viết sửa thành một cái kết có hậu, hạnh phúc viên mãn, con đàn cháu đống!
Nói ra cũng thật may mắn, có lẽ ông trời đến cùng cũng không nỡ nhìn thấy anh trai cùng chị dâu của cậu ta lại lần nữa sinh ly tử biệt nên mới làm cho viên đạn khi ấy bị lệch về bên trái một chút, Lục Bách Phàm mới có thể được cứu trở về.
Ngoài chuyện này ra, vẫn còn một thứ nữa đã thay đổi. Đó là…số lượng thành viên trong gia đình đã được tăng lên.
Cách đây gần một năm, cậu ta và Tạ Mạnh thật sự đã nhận nuôi một đứa bé gái bốn tuổi, con bé rất ngoan ngoãn lanh lợi, vẫn luôn bám theo Tiểu Bảo gọi “anh”.
Tiểu Bảo cũng rất cưng chiều con bé, cái gì tốt đều dành hết cho đứa em gái này, báo hại con bé quậy đến không ai dỗ nổi.
Lục Hàn Đông đóng cuốn kịch bản trong tay lại, ngước mắt nhìn xung quanh một lượt.
Trong phòng khách, Lục phu nhân đang ôm hai đứa trẻ, một trai một gái, cười đến các nếp nhăn trên mặt đều hiện rõ.
Phía trước là Tử Hi đang ôm cái bụng đã hơi nhô ra của mình dựa vào lòng Lục Bách Phàm, người đàn ông yêu chiều khẽ hôn lên trán cô một cái.
Nụ cười trên mặt Lục Hàn Đông chưa bao giờ đẹp đẽ như lúc này, cậu ta đột nhiên bế Tạ Mạnh cùng đứng lên bàn, kiêu ngạo mà hét lớn: “Ông đây đem kịch bản đi nhận cúp Đạo diễn xuất sắc nhất đây!”
HOÀN CHÍNH VĂN.