Fashion Show diễn ra thuận lợi hơn mong đợi, chỉ một giờ sau khi buổi ra mắt kết thúc, đơn hàng đã tới nườm nượp.
Ngày hôm sau, những hình ảnh của show thời trang đã được đăng tải lên tài khoản chính thức của Lục Thị cùng với đó là có mặt trên khắp các tờ báo lớn nhỏ trong nước lẫn quốc tế.
Duy chỉ có một điều, hình ảnh của Lục Bách Phàm không được đăng tải, sự xuất hiện của anh là món quà dành cho những người có mặt tại đó.
Mà lúc này, tại một căn biệt thự cao cấp.
Dưới sàn nhà đầy rẫy những mảnh vỡ của thủy tinh cùng đồ sứ.
Tử Minh Nguyệt cầm lấy gậy gỗ không ngừng đập nát các đồ vật trong nhà.
Trợ lý Cố vừa mở cửa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng này, nhanh chóng chạy đến bắt lấy tay cô ta: "Minh Nguyệt, em bình tĩnh lại đi!”
Tử Minh Nguyệt tức giận vùng khỏi bàn tay kia, quát lớn: "Chị bảo tôi làm sao bình tĩnh?!”
Cố Hề nhìn cô gái bề ngoài tuy có vẻ giận dữ nhưng tâm can đang không ngừng đau đớn thì không kìm được mà ôm cô ta vào lòng: “Minh Nguyệt ngoan, bình tĩnh lại!”
Tử Minh Nguyệt vẫn không chịu dừng lại, gào lớn: “Tử Hi chính là do Lục Bách Phàm đích thân mời về! Là do Lục Bách Phàm đích thân mời về!”
“Ngoan nào, dù sao cũng chỉ là một nhà thiết kế sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của em!”
Cảm thấy cô gái trong lòng đã không còn vùng vẫy, Cố Hề đưa tay xoa đầu cô ta, vừa xoa vừa trấn an: “Đừng làm loạn nữa được không, em sẽ khiến bản thân mình bị thương mất.”
Nhưng từ đầu đến cuối, Tử Minh Nguyệt đều không để tâm đến những lời an ủi kia, càng không quan tâm sự nghiệp của cô ta có bị ảnh hưởng hay không.
Cái cô ta quan tâm chính là khoảng cách…
Khoảng cách của cô ta và Tử Hi…
Biệt thự Tử gia.
Tử Bạch Hoành đọc báo, đâu đâu cũng là hình ảnh về của buổi lễ thời trang hôm qua, trong lòng không hiểu vì sao lại tồn tại một nỗi bất an chưa từng có.
Ông ta không ngờ, đứa con “hoang” này không những có quan hệ rất tốt với Lục Hàn Đông mà ngay cả Lục tổng của Lục Thị cũng có quen biết không tệ.
Hơn thế nữa còn có thông tin cô con gái nhỏ này của ông ta được đích thân Lục Bách Phàm mời về.
Cảm giác thứ mình cho là rác rưỡi lại được người khác nhặt lên xem như bảo vật mà trân quý, thật sự không dễ chịu chút nào…
…
Mấy ngày sau đó, Tử Hi vẫn luôn ngồi ở phòng thiết kế tô tô vẽ vẽ thì điện thoại bất ngờ nhận được tin nhắn.
Là thông báo số dư tài khoản thay đổi do ngân hàng gửi đến, cuối cùng thì tiền lương cũng về!
Chỉ là, lúc nhìn thấy con số trên màng hình, Tử Hi lập tức bị dọa cho sợ chết khiếp.
Dựa theo hợp đồng, cô và Lục Bách Phàm mỗi bên sẽ lấy một nửa, nhưng hiện tại tài khoản của cô lại nhận được thêm ba phần.
Một người làm ăn như Lục Bách Phàm mà cũng để xảy ra sai sót lớn như vậy?
Không được! Cô phải nhanh chóng nói chuyện này cho anh biết.
Nghĩ là làm, Tử Hi không chút chần chờ cầm lấy điện thoại chạy sang nhà Lục Bách Phàm.
Vừa hay anh đang ngồi ở phòng khách, ngay cả Lục Hàn Đông cũng có mặt.
Nhìn thấy cô, Lục Bách Phàm lập tức đóng tài liệu trong tay lại sau đó chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.
Tử Hi cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, chỉ vào điện thoại nói: "Sếp đại nhân, hình như nhân viên của anh có chút nhầm lẫn về tiền lương của tôi?”
Lục Bách Phàm đưa mắt nhìn màng hình điện thoại của cô, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Không nhầm.”
Lục Hàn Đông ngồi ở đối diện nghe được lời này thì sửng sốt, lần trước nhân viên công ty chỉ kê sai một số liệu nhưng Lục Bách Phàm đã muốn khai đao giết người, bây giờ phạm phải sai sót lớn như vậy anh lại xem như không có gì?
Ngay đến Tử Hi cũng không thể hiểu được: “Không nhầm? Ban đầu không phải chúng ta thỏa thuận mỗi bên sẽ lấy một nửa sao. Thế nhưng tiền lương của tôi từ bảy trăm sao lại biến thành một ngàn rồi?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của cô, Lục Bách Phàm nói tiếp: “Là tôi bảo họ làm.”
Tử Hi: “Hả? Vì sao anh lại làm vậy?” cô trăm suy ngàn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới lí do này.
“Vì tôi không thích số lẻ.” người đàn ông ngồi ở sofa một bộ bình thản như đó là điều hiển nhiên.
Tử Hi học máu: “…”
Thời khắc này, Lục Hàn Đông trợn mắt to đến nổi hai tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài.
Lúc trước, khi cậu ta mua máy chơi game vô tình bị thiếu mất một trăm nên đã xin Lục Bách Phàm, thái độ của anh lúc đó chính là: “Tôi không có tiền.”
Bây giờ lại nói bản thân vì không thích số lẻ nên bảo nhân viên chuyển thêm ba trăm cho tròn một ngàn?
Cậu ta làm ở Lục thị lâu như vậy còn chưa có được cái đãi ngộ này đâu!
Chậc chậc, cái lí lẻ vô lí thế mà ông anh mình cũng nghĩ ra cho được! Đúng là muốn chiều vợ đến điên rồi.