Tử Hi vào phòng thiết kế lục tung các tủ đựng quần áo cuối cùng cũng tìm được hai bộ đồ ngủ. Thật ra đây là thiết kế dành cho một nhà ba người được cô hoàn thiện cách đây không lâu nhưng xem ra mà bây giờ chỉ dùng đến hai bộ thôi...
Nhân lúc cha con Lục Bách Phàm đi tắm, Tử Hi sang phòng dành cho khách dọn dẹp lại một chút.
Căn biệt thự cô đang ở khá lớn lại là đắc địa ở Thành Đô. Ở đây còn hai căn nữa, một căn bên trái nhà và một căn bên phải. Phía sau có một khu vườn lớn, trong khu vườn ấy có một cây sơn trà cổ thụ, còn có cả một hồ nước, có điều là dùng chung cho cả ba căn nhưng hiện tại hai căn kia vẫn còn trống nên cô đã độc chiếm toàn bộ.
Tử Hi tắm xong, cả người cảm thấy dễ chịu không ít. Cô mặc một chiếc áo thun cùng với quần thể thao đơn giản bước ra khỏi phòng tắm.
Lục Bách Phàm và Tiểu Bảo ngồi ở phòng khách nhìn thấy cô thì ngẩn người. So với dáng vẻ quật cường, vui tươi ban nãy thì giờ đây mái tóc hơi ướt cùng gương mặt trắng nõn ửng hồng của cô lại khiến người khác sinh ra một cảm giác muốn được che chở bảo vệ.
Tử Hi không để ý đến sự khác thường của hai người, mỉm cười nói: ‘Vậy tôi ngủ trước nhé, Lục tiên sinh, Tiểu Bảo ngủ ngon!"
Hai cha con nhà họ Lục còn đang chìm đắm trong suy nghĩ nghe được giọng nói của cô thì lập tức đồng thanh đáp: "Ngủ ngon!"
Tử Hi vừa nằm lên giường thì đã lờ mờ đi vào giấc ngủ. Mà trong phòng dành cho khách lúc này...
"Ba thấy mẹ Tiểu Hi thế nào? Đẹp lắm đúng không!"
"..."
"Tuy mẹ Tiểu Hi thất nghiệp nhưng ba cũng đâu thiếu tiền, cùng lắm....ba bán công ty nuôi hai người bọn con."
"....."
Lục Bách Phàm thật sự bó tay với con trai, mở miệng ra câu trước là "mẹ Tiểu Hi" câu sau cũng luôn là "mẹ Tiểu Hi". Tiếng "mẹ" này gọi cũng quá thuận miệng đi!
...
Sáng hôm sau, Tử Hi bị giọng nói trầm thấp trong phòng khách làm cho tỉnh giấc.
Nhìn thấy cô đi ra, Lục Bách Phàm dịu giọng hỏi: "Làm cô thức sao?"
Tử Hi nhìn hai cha con nhà họ Lục trang phục đã gọn gàng đang chuẩn bị rời đi thì đưa tay dụi mắt rồi lắc đầu mấy cái: "Không sao. Hai người về à, để tôi tiễn."
Lúc ra đến cổng Tiểu Bảo liền ôm chặt lấy chân cô, gương mặt trắng trẻo non nớt hiện lên vẻ luyến tiếc, cậu nhóc chu cái miệng nhỏ xíu của mình ra, nhỏ giọng nói: "Mẹ, thơm thơm ~"
Tử Hi cúi người ôm cục bông nhỏ dưới chân lên, có chút khó xử nhìn về phía Lục Bách Phàm. Nhận được sự đồng ý của anh, cô mới đặt một nụ hôn thật kêu lên cái má vừa mềm vừa thơm trước mặt.
Trong lòng không khỏi rầm rú thật sản khoái a~~
Lục Bách Phàm có chút thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt, điều mà cả đời anh chưa dám một lần nghĩ đến nay lại ở trước mặt anh diễn ra một cách vô cùng trôi chảy tự nhiên, thậm chí còn đẹp đẽ đến dịu kì.
Tử Hi sau khi trao đổi tình cảm với cục cưng xong thì đặt thằng bé xuống cạnh Lục Bách Phàm, mỉm cười nói: “Lục tiên sinh, anh nhớ chú ý đến Tiểu Bảo nhé.”
Lục Bách Phàm thu hồi tầm mắt, giọng nói trầm thấp mang theo chút dịu dàng: “Được, làm phiền rồi.”
Lúc chuẩn bị quay vào nhà, Tử Hi vô tình phát hiện hai cha con nhà họ Lục thế mà đi vào khu đối diện.
Ôi đệch! Lừa nhau à...thế này đi chưa được mười mét đã về nhà rồi...
Khu đối diện là Nam Cung Đế, là nơi mạch Long ngự trụ tất đất tất vàng, nói thẳng ra chính là thánh địa bật nhất Thành Đô, kinh doanh nhỏ lẻ mà ở sang thế sao?
Đột nhiên Tử Hi sực nhớ đến một chuyện, Thành Đô này có mấy họ Lục nhỉ? Haha tất nhiên là một rồi...
Cmn gặp ma rồi! Hổn Thế Ma Vương - Lục Đại Tổng Tài - Lục Bách Phàm, trùm sò thâu tóm nền kinh tế Châu Á vậy mà đi ăn trực ngủ ké một con thất nghiệp, cô thế mà còn chỉ người ta cách dạy con!
Xong rồi! Có khi nào sẽ chết không toàn thây không? Không! Sợ là đến tro cốt cũng không còn luôn ấy chứ...
Tử Hi còn đang lo sợ không biết phải làm sao để trốn thoát khỏi kiếp nạn lần này thì điện thoại trên tay bỗng nhiên reo lên.
“Alo...”
“Vịt thối, bà về nước là quên luôn bạn bè đúng không!!!”
“Không phải ông đang nghỉ dưỡng à, tôi là không muốn làm phiền a~”
“Bỏ đi! Nhưng mà, bà gặp anh trai tôi rồi à?”
Tử Hi vẫn đang thất thần, nghe vậy thì khó hiểu: “Anh trai? Ai cơ?”
Đầu dây bên kia khẽ thở dài một tiếng: “Chẳng phải tôi đã nói với bà, anh tôi là thổ hào chính hiệu ở Thành Đô rồi sao? Khụ, bỏ đi, cuối tuần tôi về bà nhớ ra sân bay đón đấy nhé~”