Lúc Tử Hi tỉnh dậy đã là vào buổi trưa ngày hôm sau, Lục Bách Phàm vẫn đang ngủ say bên cạnh cô.
Mùi gỗ tuyết tùng cùng cảm giác quen thuộc ập đến khiến cô khẽ rùng mình.
Một suy nghĩ táo bạo thoáng chạy qua trong đầu cô. Chẳng lẽ…Lục Bách Phàm là người đàn ông đêm đó?
Đối với chuyện năm đó, Tử Hi sớm đã buông bỏ, cô chỉ luyến tiếc khi không thể cho đứa bé tội nghiệp kia một gia đình…
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn khẽ vuốt ve gương mặt cô: “Nghĩ gì thế?”
Lục Bách Phàm vừa tỉnh dậy, tóc mai hơi rối, ngực trần săn chắc, dáng vẻ có chút lười biếng nhưng lại quyến rũ chết người, Tử Hi đen mặt: “Nghĩ làm sao mắng chết anh!”
Lúc anh định trả lời thì điện thoại di động ở đầu giường reo lên. Lục Bách Phàm lạnh giọng bắt máy: “Có chuyện gì?”
"Ông chủ, sao ngài không đi làm?”
“Tôi là ông chủ.”
Phong Tín cố gắng để bản thân không mắng người đàn ông này: “Tôi biết, nhưng đã ba ngày ngài không đến công ty rồi!”
"Thân thể không khoẻ, miễn việc công.”
Không để người kia trả lời, Lục Bách Phàm trực tiếp quăng điện thoại đi.
Tử Hi nhìn người đàn ông tâm tình đang rất tốt bên cạnh, hỏi: “Bách Phàm, là trợ lý Phong gọi sao?”
Lục Bách Phàm yêu chiều hôn lên trán cô một cái: “Không phải, chỉ là một kẻ chuyên phá rối thôi.”
Chiếc điện thoại bị anh quăng đi lúc nãy vốn vẫn chưa ngắt máy.
Phong - kẻ chuyên phá rối - Tín: “…”
Tử Hi liếc nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, lo lắng hỏi lại: "Anh không đến công ty thật sao?
“Quốc sự sao có thể so với phu nhân.” Lục Bách Phàm hiếm khi nói đùa.
Nghe được câu này, Tử Hi có chút dở khóc dở cười. Thành thật mà nói, được “sủng hạnh” thì sao không vui cho được, nhưng nếu anh thật sự vì cô mà không màng triều chính, vậy thì cô sẽ biến thành tội nhân thiên cổ mất.
Cuối cùng, dưới sự thúc ép của Tử Hi, Lục Bách Phàm đành phải miễn cưỡng đến công ty.
Chỉ là khi vừa nhìn thấy anh, đám nhân viên trong công ty không khỏi kinh hồn bạc vía.
Chờ đến khi Lục Bách Phàm đi khỏi, lễ tân Kim nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý Phong, không phải anh nói ông chủ không khỏe sao, tôi lại thấy…”
“Thấy ông chủ vốn không thể khỏe hơn.”
Trưởng phòng Lâm từ đâu xuất hiện cướp lời của cô gái nhỏ.
Lễ tân Kim vội vàng gật đầu, không chỉ cô mà rất nhiều người trong công ty cảm thấy như thế.
Chỉ qua ba ngày, ông chủ của bọn họ như trẻ thêm vài tuổi, gương mặt lại có vẻ nhu hoà, tươi tắn hơn rất nhiều.
Trước đây so với người cùng tuổi, Lục Bách Phàm vẫn có chút trẻ trung hơn, nhưng hôm nay khi nhìn thấy anh, gương mặt đó lại phản phất bóng dáng của một chàng thiếu niên.
Không khoẻ? Bọn họ thật sự không thấy ông chủ của mình không khoẻ ở chỗ nào!
Đột nhiên, trưởng phòng Lâm hô một tiếng: “Chẳng lẽ, Sếp ăn thịt Đường Tăng?"
Phong Tín: “…”
Lễ tân Kim: “…”
Trí tưởng tượng của vị Lâm đại tẩu lại tăng thêm rồi.
Lục Bách Phàm ngồi ở bàn làm việc, chỉ không đến công ty ba ngày, công văn vốn đã chất kín cả bàn.
Dù bận xử lý công việc nhưng anh vẫn luỗn suy nghĩ về điều Tử Hi đã nói vào đêm hôm qua.
Gã đàn ông khốn khiếp đã làm nhục cô, anh thề sẽ cho gã sống không bằng chết…
Buổi chiều hôm đó, vừa đến giờ tan làm, Lục Bách Phàm một giây cũng không nán lại, trực tiếp lái xe thẳng về nhà.
Các nhân viên đã quen nhìn sếp lớn quanh năm cống hiến hết mình cho công việc: “…”
Trưởng phòng Lâm lắc đầu chán nản, nhìn sang Phong Tín, nói: “Trợ lý Phong, công ty của chúng ta có phải sắp tèo rồi không?”
Phong Tín nhìn theo bóng lưng rời đi, khẽ thở dài một cái. Lục thị tất nhiên sẽ không sụp đổ, anh ta mới là người sụp đổ.