Khi tất cả mọi người ngồi xuống bàn cơm, bầu không khí vẫn luôn rất náo nhiệt.
Nguỵ gia không gây bất cứ áp lực hay cố tạo ra khoảng cách nào với Tử Hi, mọi người trò chuyện rất thoải mái, còn luôn tìm cách giúp cô hoà nhập nhanh hơn.
Ngoài những người ở phòng khách lúc nãy ra, Nguỵ gia vẫn còn một người, là vợ của Nguỵ Thập, bà ấy tên Địch Lâm.
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, khí chất lại mạnh mẽ, dù là lúc đang mang tạp dề, tay còn cầm xẻng xào cơm nhưng vẫn giống như đứng trên ngai vàng.
Bà ấy luôn để ý đến cô, chỉ cần bát cơm trong tay vơi đi một ít, bà ấy sẽ nhanh chóng lấp đầy lại giúp cô.
Nguỵ lão gia yêu chiều nhìn cháu gái, hỏi: “Tiểu Hi, ta nghe hai bác của con nói, con là con gái của Tử Bạch Hoành?”
Tử Hi dường như cũng đoán được ông sẽ hỏi chuyện này, cô không giấu giếm mà chậm rãi nói ra toàn bộ chuyện năm đó, từ lúc cô còn nhỏ cho đến cả cái chết của mẹ cô.
Không ngoài dự đoán, sau khi nghe được ngọn nguồn mọi chuyện, Nguỵ lão gia ngay lập tức nổi trận lôi đình, mắng chửi Tử Bạch Hoành không chút thương tiếc.
Đợi ông nguôi giận, Tử Hi mới nói tiếp: “Ông ngoại, thật ra…đứa bé năm đó vẫn chưa chết!”
Ngụy lão gia nghe đến đây thì ngẩn người, cơn tức giận cũng theo đó mà bay đi mất: “Không chết…vậy bây giờ thằng bé đang ở đâu?”
“Thằng bé là con của tiểu tử họ Lục.” Nguỵ Thập thản nhiên trả lời.
“Lục Bách Phàm?” Ngụy lão gia mất một lúc mới nhớ ra được cái tên này.
Lục gia và Nguỵ gia trước đây có quan hệ không tồi, vẫn luôn nâng đỡ nhau. Ông đối với tiểu tử họ Lục này cũng có chút tán dương, rất có tài chỉ là quá lạnh lùng.
Tử Hi nhẹ giọng nói: “Con cũng chỉ vừa biết chuyện này thôi…khi trước xảy ra một số hiểu lầm, nhưng cuối cùng bọn con cũng có thể ở bên nhau.”
Tất nhiên đối với Nguỵ lão gia, chuyện này cầu còn không được, ông mỉm cười nói: “Tốt tốt, vài hôm nữa đưa ta đến gặp đứa bé ấy!”
Sau khi ăn tối xong, Tử Hi cùng Tạ Mạnh ra vườn đi dạo, Nguỵ Lăng và Nguỵ Dịch Quân cũng đi theo, hai người rất tò mò về cô em gái nhỏ này.
Nguỵ gia xuất thân là quân nhân, ngay từ bé, hai người bọn họ đã phải trải qua những buổi huấn luyện khắt nghiệt, tính tình cũng vì thể mà trở nên khá cứng nhắc.
Duy chỉ có Tạ Mạnh lớn lên trắng trẻo lại là em út trong nhà nên Nguỵ lão gia không ép buộc, chỉ muốn cậu luyện võ phòng thân.
Bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một cô em gái nhỏ nhắn, xinh đẹp, thuần khiết lại trắng như ngọc thế này khiến trái tim hai người bọn họ không khỏi mềm nhũn.
Nguỵ Dịch Quân nhìn cô gái nhỏ đang bước từng bước trên nền đá trong khuôn viên rộng lớn, bất ngờ lên tiếng: “Em gái nhỏ, anh cõng em nhé!”
Tử Hi ngây người không hiểu vì sao đột nhiên người anh này của mình lại hỏi như vậy. Tạ Mạnh đứng bên cạnh nhìn cô cười khoái chí: “Chị, khu vườn này rất rộng, anh ấy sợ chị đau chân.”
Tử Hi: “…” trông cô yếu đuối đến vậy à?
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cô đã nghe Nguỵ Lăng nói tiếp: “Hay em muốn bế kiểu công chúa không?”
Một giây sau, không khí dường như ngưng động.
Tử Hi hít một hơi thật sâu, gương mặt nghiêm túc khẽ lướt nhìn hai người trước mặt, sau đó cô lấy đà…nhất chân chạy như bay khắp khu vườn.
Hành động này của cô làm cho Nguỵ Lăng sợ hết hồn, nhanh chóng đuổi theo phía sau. Ngay cả Nguỵ Dịch Quân cũng cuống cuồng, không thể để em gái nhỏ của hắn té ngã được, tuyệt đối không thể được!
Tạ Mạnh nhìn ba người rượt đuổi nhau trong vườn, nhìn nụ cười mãn nguyện đã lâu không thấy trên gương mặt Ngụy Lăng, nhìn thứ ánh sáng vốn đã lụi tắt trong mắt Ngụy Dịch Quân nay lại một lần nữa sáng lên.
Sự xuất hiện của Tử Hi chính là đặc ân giúp mỗi một người ở đây có thể thoát khỏi quá khứ tối tâm đã nhấn chìm họ từng ấy năm, giúp họ được sống lại lần nữa, một cách trọn vẹn với đầy đủ tình yêu và niềm hạnh phúc.
Mà bọn họ lại có thể lắp đầy mảnh ghép thiếu vắng trong cuộc đời cô, cho cô tình thân, cho cô gia đình.
Không lâu sau, Tạ Mạnh cũng chạy vào góp vui, khuôn viên thường ngày vắng lặng là thế vậy mà giờ đây lại tràn đầy tiếng hét chối tay của bốn người bọn họ.