Một khắc nghe được câu nói đó, vẻ mặt lạnh nhạt của Tử Hi nhất thời chấn động.
Gã đàn ông này vừa nói gì cơ?
Muốn quay lại như trước kia?
Tử Hi ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trên người gã vẫn là bộ âu phục màu trắng đẹp đẽ, trước ngực cài một bông hoa nhỏ, bên dưới là hai chữ “chú rể”.
Gã đàn ông này thế mà lại bỏ cô dâu của mình chạy đến trước mặt cô, nói rằng gã vẫn còn yêu cô, muốn quay lại với cô?
Con mẹ nó! Gã nghĩ gã là ai mà sau khi phản bội tình cảm của cô liền có thể được tha thứ?
Gã bỏ mặc em gái cô trong chính hôn lễ của nó khi trên người vẫn là bộ âu phục cưới đầy chỉnh chu, ai cho gã cái quyền như thế?
Lâm Trạch Diễn dường như cũng nhận ra sự tức giận của cô, gã định lên tiếng giải thích thì một luồng khí mạnh đột nhiên xông tới trước mặt gã.
Lâm Trạch Diễn mở to mắt nhìn bàn tay đang co lại thành nắm đấm chỉ cách mặt gã một khoảng rất nhỏ.
Trước mặt gã, ba người đàn ông cùng nhau chặn lại một quyền vừa được chính Tử Hi tung ra.
Louis nắm lấy bàn tay cô, Lục Bách Phàm giữ lấy cánh tay cô, Hàn Tử Lam khống chế bả vai cô. Nếu ba người không phản ứng kịp thời, Lâm Trạch Diễn sẽ thật sự chết dưới một quyền này.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không phải có lòng tốt gì cho cam.
Louis khẽ nâng bàn tay cô lên, đem những ngón tay đang cuộn chặt từ từ tách ra. Dưới ánh nhìn khiếp sợ của tất cả mọi người, ân cần nhét vào tay cô một khẩu súng: “Tôi giúp em dọn xác.”
Ánh mắt sắc lạnh của Tử Hi chuyển dần từ người đàn ông trong bộ âu phục trắng sang khẩu súng trong tay. Nếu cô thật sự nổ súng, chẳng khác nào làm dơ bẩn buổi tiệc sinh nhật mà Ngụy lão gia đã cất công chuẩn bị cho cô.
Tử Hi thu tay lại, sau đó làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi đến trước mặt Hàn Nam Sơn: “Nơi này không cho phép đậu du thuyền, ba vẫn nên cho người lái về thì hơn.”
Hàn Nam Sơn chiều con gái: “Được, con muốn đậu ở chỗ nào?”
Tử Hi: “Con?”
Lời này của Hàn Nam Sơn không những làm Tử Hi khó hiểu mà còn làm cho mọi người ở đây không hẹn mà cùng hít sâu một hơi.
Vị lão gia này lại tính làm gì nữa đúng không?
“Đúng vậy, cái này…cho con!” Hàn Nam Sơn nói xong cũng không cho ai cơ hội kịp tiếp thu, nhanh chóng nói tiếp: “Luật sư Tiêu.”
Tiêu Sùng đứng phía sau, lúc này mới lên tiếng: “Vâng ạ.”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, ông ta đem một tập văn kiện giao cho Tử Hi: “Tiểu Hi tiểu thư, trong đây là 30% cổ phần Thượng Lạc được chuyển nhượng sang cho cô!”
Một lời này vừa thốt ra, người đầu tiên lên tiếng phản đối chính là Hàn Tử Lam: “Ba, ba vậy mà dám làm chuyện này!”
Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa hết câu nói của Hàn Nam Sơn lại bị tiếng hét của Hàn Tử Lam làm cho bay hết hồn vía.
Bọn họ vừa nghe đến Thượng Lạc đúng không? Đây chẳng phải là công ty tài chính lớn nhất nước M hay sao? Không những thế, chi nhánh của công ty này còn trãi rộng khắp thế giới, chưa thể thống kê hết tài sản!
Ba mươi phần trăm cổ phần sẽ lớn đến mức nào chứ?
Ha ha, chính là có thể mua được vài hòn đảo, vài trăm căn biệt thự ấy mà…
Chẳng trách phản ứng của Hàn Tử Lam lại lớn như vậy, mọi người đều đồng loạt cảm thấy có chút bất bình thay cho anh ta.
Vậy mà, câu tiếp theo của Hàn Tử Làm lập tức tạt một gáo nước lạnh vào mặt bọn họ.
Hàn Tử Lam nhìn Tiêu Sùng: “Bác Tiêu, chuẩn bị một bản chuyển nhượng khác! Tôi muốn chuyển 40% cổ phần bệnh viện cho Tiểu Hi!”
Hừ, ba anh ta dám dùng cách này để tranh sủng với anh ta sao, anh ta sẽ chơi tới cùng!
Đúng là cha con hiểu nhau, Hàn Nam Sơn nhìn Tiêu Sùng lục tục chuẩn bị giấy tờ mà sắc mặt còn đen hơn đáy nồi.
Ngụy Dịch Quân nhìn Hàn Tử Lam đắc ý liền cảm thấy không vừa mắt, đây rõ ràng là em gái ruột của hắn! Ngụy Dịch Quân một giây cũng không muốn nghĩ, lớn tiếng nói: “Đinh Nhuận, chuẩn bị giấy tờ, tôi muốn chuyển nhượng cổ phần!”
Ngụy lão gia không có công ty, nhưng ông cũng muốn tham gia. Ngụy Thập bên cạnh biết ý liền lên tiếng: “Ba, dường bay tư nhân phía Nam…”
Ngụy lão gia nghe xong hai mắt liền sáng lên: “Cho con bé!”
Louis cho vị thư ký bên cạnh một cái nhìn, người kia ngay lập tức chuẩn bị giấy tờ.
Thật ra sớm đã hoàn thành xong cả rồi, có điều đến bây giờ mới có thể quang minh chính đại đem ra mà thôi.
Ngay cả Ngụy Thiên Dao, Tạ Mạnh, Hạ Du cũng tham gia. Buổi tiệc sinh nhật nhất thời biến thành một phiên tòa.
Lục phu nhân nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó lại quay sang nhìn con trai, hối thúc: “Con còn đứng im như vậy sẽ mất vợ đấy!”
Ngụy gia so với Lục gia cũng coi như môn đăng hộ đối, nhưng Ngụy gia so với Hàn gia là khoảng cách một trời một vực! Hàn Nam Sơn lại còn yêu thương Tử Hi như vậy…
Lạc Ngọc Đào nhớ đến lời Hàn Nam Sơn nói khi nãy ‘tôi có bảo sẽ thừa nhận cậu ta sao?’ mà không khỏi rùng mình một cái.
Tiểu Hi của bà…con dâu của bà…
Phong Tín lên tiếng giải oan cho ông chủ nhà mình: “Lão phu nhân, ông chủ…sớm đã chuẩn bị xong cả rồi!”
Ngụ ý chính là Lục Bách Phàm từ lâu đã hoàn thành thủ tục chuyển nhượng cổ phần cho vợ nhỏ nhà mình.
Đến lúc này, Lục phu nhân mới thở phào một cái: “Một cái Lục thị liền có thể gả con đi, cái này cũng quá hời rồi!”
Lục - chỉ đáng giá bằng một cái Lục thị - Bách Phàm: “…” anh rẻ tiền thế à?
Phong Tín: “…” anh ta cũng muốn an ủi ông chủ nhà mình, thật ra Lục thị cũng không có rẻ lắm…Chỉ là đột nhiên nhớ đến 30% cổ phần Thượng Lạc kia…thôi được rồi, quả thật quá rẻ!
Lục Hàn Đông nhìn Lâm Trạch Diễn đứng như trời trồng giữa đám người, bất ngờ nở một nụ cười: “Lâm đại thiếu gia, ngài thấy rồi đó, chúng tôi còn đang bận suy nghĩ xem tiếp theo nên cho Tử Hi cái gì…không thể tiếp tục tiếp đón ngài…”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Lục Hàn Đông dần trở nên lạnh lẽo: “Mong ngài nhớ rõ và chuyển lời đến hai vị họ Tử kia, sau này muốn làm gì cũng nên nhìn xem người trước mặt là ai!”
Lâm Trạch Diễn nhìn Lục Hàn Đông không ngừng tiến về phía mình, trong lòng dâng lên một nỗi sợ không biết từ đâu đến, gã thấy người kia đưa tay chỉnh lại bông hoa trên ngực áo gã, cười lớn nói: “Lâm đại thiếu gia, tân hôn vui vẻ!”