Sau hai canh giờ được bác sĩ kiểm tra và băng bó vết thương, Ngọc Dao cũng qua cơn nguy hiểm.
" Dẫn ông ta ra đi, thưởng gấp đôi."
" Cảm...cảm ơn ngài!"
Mặc Tử Lâm hai tay sỏ trong túi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhìn người con gái đang hôn mê kia, lúc sau mới lên tiếng.
" Cậu ở đây chăm sóc cho cô ta, sau khi cô ta tỉnh dậy đừng để ăn không ngồi rỗi, kiếm việc cho cô ta làm. Còn về chuyện gặp mẹ, tôi sẽ đích thân đưa cô ta đi."
Cảnh Thiên đứng bên cạnh khó hiểu lên tiếng.
" Tại sao lại phải quan tâm cô ta như vậy?"
" Cô ta là con gái của kẻ thì đã giết ba tôi. Không dùng cô ta thì sao ông ta ra mặt? chỉ đáng trách đến giờ vẫn không chút thông tin. Đúng là lão cáo già."
Dù Tử Lâm nói như vậy nhưng trong lòng Cảnh Thiên lại nghĩ khác " Lửa gần rơm lâu ngày cùng bén. Tử Lâm, hi vọng cô ấy không trở thành điểm yếu của cậu."
Chợt Tử Lâm lấy ra một thứ trong túi đưa cho Cảnh Thiên, cậu cầm lấy không hiểu hỏi " Cái này?"
" Là lắc chân, khi nào tỉnh thì đeo nó vào chân cô ta giúp tôi."
" Sao cậu không tự đeo cho cô ấy?"
" Cô ta là nô lệ của tôi, một nô lệ xứng để chủ nhận cúi xuống sao?"
Nói vậy thôi, chứ tại sĩ diện trong anh quá lớn nên mới không đủ can đảm để làm. Người đàn ông này thật kỳ lạ, rõ ràng là đang để ý Ngọc Dao, nhưng lại tỏ ra chán ghét không quan tâm trước mặt cô.
Cảnh Thiên cầm món đồ trên tay cũng phải cạn lời, chỉ dám suy nghĩ trong đầu " Cậu coi cô ấy là nô lệ, vậy tặng lắc chân làm gì?"
Cứ như vậy Mặc Tử Lâm đứng một lát rồi rời đi, để cô lại cho Cảnh Thiên trông chừng.
Cảnh Thiên nhìn bóng lưng anh rời đi, thở dài lắc đầu rồi lại quay qua nhìn cô " Ngọc Dao, nếu như không quen nhau trong hoàn cảnh trớ trêu này... tôi cũng muốn được tìm hiểu con người cô."
Âm Ngọc Dao hôn mê tận một ngày sau mới tỉnh lại, cô chống tay lồm cồm ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh cái nơi lạ lẫm này.
" Vết thương còn chưa lành, đừng cử động nhiều."
Cảnh Thiên cầm theo chút băng gạc mà đi tới, Ngọc Dao có chút sợ hãi, nép cơ thể lại một chỗ đề phòng " Anh...anh là ai?"
" Tôi là Cảnh Thiên, chúng ta đã gặp nhau rồi, cô quên rồi à?"
Ngọc Dao nhướng mày, bắt đầu lục lại trí nhớ " Anh..Anh là cái người lúc đó đã giúp tôi lúc ở với con sói."
Cảnh Thiên mỉm cười dịu dàng gật đầu " Xem ra cô không quên."
Ngọc Dao có chút thẹn thùng ấp úng " Cảm...cảm ơn anh khi đó đã chỉ cho tôi."
" Không cần cảm ơn, nghe nói cô nấu ăn rất ngon, chỉ cần nấu cho tôi ăn một bữa là được rồi."
Nghe Cảnh Thiên khen cô không khỏi đỏ mặt, đây là lần đầu tiên có một người con trai khen cô, ngại ngùng gật đầu đồng ý.
" Để tôi thay băng cho cô."
" Không, không cần đâu. Tôi tự làm được."
Thấy cô lúng túng. Cảnh Thiên mới chợt nhận ra mình có chút vô duyên, người ta là con gái cơ mà. Cậu ho lên một tiếng xua tan bầu không khí ngại ngùng rồi nói " Nếu không được, thì tôi gọi một nữ hầu tới giúp cô."
" Không sao, tôi làm được."
" Ừ! Vậy tôi ra ngoài."
Ngọc Dao gật đầu đáp lại, không hiểu sao ở cạnh người đàn ông này cô lại không chút phòng bị nữa.
Cứ như vậy một tuần dưỡng thương trôi qua, quan hệ giữa Ngọc Dao và Cảnh Thiên vô cùng tốt. Cô cũng bỏ đi lớp đề phòng với Cảnh Thiên, cảm thấy cậu bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp.
Chỉ có Mặc Từ Lâm chưa đến thăm cô lần nào từ khi anh rời đi.
Hôm nay là ngày thứ tám cô nằm nghỉ, thấy cơ thể tốt hơn cô muốn đi làm một cái gì đó cho Cảnh Thiên, theo chỉ dẫn cô tìm được căn bếp, tuy nhỏ nhưng cũng rất đầy đủ mọi thứ.
Hì hục sau vài tiếng, cuối cùng những món ăn ngon được ra lò, làm Cảnh Thiên hết sức bất ngờ.
" Cái này..."
" Tôi làm để cảm ơn anh mấy ngày qua đã chăm sóc tôi. Tôi không có gì cả, chỉ biết chút ít về nấu ăn, hi vọng anh sẽ thích."
Cảnh Thiên khẽ mỉm cười ' Cảm ơn! Tôi rất thích!"
Câu nói này khiến trái tim nhỏ bé của cô bỗng đập thình thịnh, nhảy nhót như muốn bay ra ngoài, mặt cô đỏ lên, thẹn thùng quay đi.
" À đúng rồi!"
Vừa nói Cảnh Thiên vừa lấy trong túi ra một lắc chân, quỳ một gối xuống đất nói tiếp: " Cô đưa chân ra đây."
Ngọc Dao bất ngờ, hoang mang khó hiểu " Sao...Sao cơ?"
" Cô cứ đưa chân ra đây."
Thấy Cảnh Thiên kiên quyết như vậy, Ngọc Dao cũng chỉ biết đưa một chân về phía cậu. Cậu lấy rồi đeo lên chân cô, chiếc chuông nhỏ kêu leng keng nghe rất êm tai.
Ngọc Dao có chút ngại ngùng, khẽ lên tiếng " Cái này..."
Cảnh Thiên ngẩng lên mỉm cười " Cô cứ đeo đi, rất hợp với cô."
Rồi đứng lên đi lại chỗ bàn ăn những món Ngọc Dao làm. Cảm xúc bây giờ của cô rất lạ, hình như cô đã biết yêu, bắt đầu để ý người con trai dịu dàng ấm áp này rồi.
Cứ nghĩ là Cảnh Thiên tặng, điều này khiến cô vô cùng vui sướng, khẽ cười thầm.
[...]
Nhờ sự chăm sóc của Cảnh Thiên suốt những ngày qua, cô cũng dần hồi phục. Hôm nay cô đang dọn lại căn phòng thì một giọng nói khó chịu cất lên, xém nữa cô đã quên mất giọng nói này rồi.
" Coi bộ cô ở đây vui nhỉ."
Ngọc Dao giật mình vội quay lại, mặt tái xanh ấp úng " Mặc...Mặc Tử Lâm.."
Anh nhíu mày "Dám gọi thẳng tên tôi?"
Ngọc Dao hoảng hốt vội cúi đầu nhận sai " Tôi...tôi xin lỗi."
Nhìn bộ dạng run sợ của cô. Mặc Tử Lâm nghiến răng khó chịu " Sợ tôi ăn thịt cô sao? Sợ hãi như vậy làm gì?"
" Tôi...Tôi không có."
Mặc Tử Lâm không nói gì, bước đến chỗ giường ngồi xuống thẳng lưng, giọng nói lớn vang lên " Cô qua đây."
Ngọc Dao cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo, đi đến đứng trước mặt anh.
" Ngồi lên đùi tôi."
Gương mặt cô nhíu lại đến khó coi, cứ do dự chậm chạp, làm anh nổi giận đến chán ghét và quát lớn.
" Lên đây."
Ngọc Dao giật thót, không còn cách nào khác nghe lời ngồi lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!