Ngọc Dao có chút sợ hãi trong lòng, biết ngay là muốn bắt bạt cô tại đây mà.
Chợt trong đầu cô lại nảy ra một cậu hỏi về chuyện khi nãy để lảng tránh, đổi chủ đề nhanh chóng.
" Chuyện lúc nãy anh làm sao được vậy? Có thể chỉ tôi không?"
Nghe cô hỏi, anh chợt dừng lại khẽ nhếch cười châm chọc " Sao? Muốn học à!?"
" Không phải, chỉ là...làm sao anh có thể nhìn ra mà thắng tên đó thôi!"
" Muốn biết sao?"
Ngọc Dao lập tức gật đầu.
Tử Lâm thả lỏng cơ thể, khẽ nhếch cười rồi trầm giọng nói:
" Không đơn giản lấy đi mắt hắn là vì nhìn em đâu, hắn có con mắt rất tinh tường và khả năng quan sát rất kỹ, cùng với đôi tai nhạy bén. Những mánh khoé thông thường không thể qua mắt được hắn đâu. Nên tôi đã sử dụng một cọng tóc của em, khi hắn không chú ý mà kéo ngang miệng ống đựng xúc xắc, rồi cột vào hai ngón tay áp sát miệng ống, sau khi đặt xuống thì lập tức thả lỏng hai ngón kia ra để một con xúc xắc nằm đè lên. Nó vốn là xỉu, nhưng chỉ cần khẽ động căng dây nó sẽ nhảy qua mặt kia và thành Tài."
Nghe xong cô trợn tròn mắt kinh ngạc, nhưng vẫn còn chút nghi hoặc mà hỏi.
" Anh không sợ nó bị đứt sao?"
Anh nhướng mày lên, đôi mắt khó hiểu nhìn cô, giọng nói có chút bất mãn. " Em xem tôi là ai? em có bị ngốc không? Tôi mà gà mờ như mấy đám kia thì có thể giữ được cơ ngơi của gia tộc không?"
" Cũng phải, tôi hỏi thừa rồi!"
Nhìn thấy cô có chút ngượng ngùng thì lại không thể kiềm chế nổi bản tính trong người, khoé miệng nhếch lên cười nham hiểm, lại bắt đầu giở cái giọng trêu hoa ghẹo nguyệt chêu trọc cô.
" Chỉ là một sợi tóc nhỏ mà thôi, nhẹ nhàng là sẽ không đứt. Giống như việc làm t.ình trên giường với em, khi cho chuối của tôi vào bên trong em một cách nhẹ nhàng thì sẽ không đau."
Bỗng chốc Ngọc Dao vội lấy hai tay bịt miệng Mặc Tử Lâm lại, gương mặt cô đỏ bừng lên như ngọn núi lửa phun trào, có ngại ngùng và cả sự giận dữ, hét lên " Anh câm miệng đi."
Tử Lâm không ngạc nhiên, ngược lại vẫn trưng cái bộ mặt đáng ghét ấy ra, đôi mắt như đang cười xấu xa với cô.
Anh đưa đầu lưỡi ra, liếm nhẹ vào tay Ngọc Dao làm cô giật thót, vội vàng thu tay nhìn anh lắp bắp " Biến...biến thái."
" Chỉ là liếm tay thôi, có cần làm quá thế không?"
" Vô liêm sỉ."
Mặc Tử Lâm bật cười " Haha..."
Cô gái này khiến anh điên mất rồi.
Ngọc Dao nhìn anh bằng ánh mắt như muốn nói, lưỡng lự giây sau cô mới chịu mở miệng" Sắp tới là sinh tròn 18 của tôi rồi! Tôi nghe nói lúc đó anh bận lắm."
" Thì sao?"
" Hôm đó, có thể dời ngày mà."
" Sao cô không hỏi, khi đó tôi có rảnh không?"
" Vậy lúc đó anh có rảnh không?"
" Không, tôi bận lắm."
Ngọc Dao nhìn anh nhướng mày "..."
Thật không còn lời nào để nói anh lúc này, con người anh thật gợi đòn khiến người ta muốn lao đến đánh cho anh một trận nhừ tử.
Cũng không biết từ khi nào mà cô lại có cảm giác gần gũi với người đàn ông này, một thứ gì đó đang le lói trong trái tim nhỏ bé ấy. Tuy anh tàn nhẫn nhưng những việc anh ép cô làm lại chỉ muốn tốt cho cô, ở bên anh thật sự rất an toàn.
Người đàn ông này đúng là trong mềm ngoài cứng.
Đến anh cũng vậy, cũng đang chính bị cảm xúc của mình chi phối mà không hay biết. Rất ghét ai đó nhìn cô và động đến cô, anh sẽ sàng tiễn đưa kẻ đó ngay lập tức. Chợt anh ôm lấy cô, hạ giọng trầm thấp mà thì thầm.
" Tôi chính là một con người tàn bạo, máu lạnh. Nói ít hiểu nhiều, hành động còn nhiều hơn cả lời nói. Cho nên, nếu cô dám phản bội tôi, tôi sẽ lột da róc xương làm dẻ lau dưới chân."
Ngọc Dao tái xanh cả mặt. Câu nói cảnh báo cùng với sự lạnh lẽo toát ra từ người anh, làm cô bất chợt run rẩy toàn thân. Lột da róc xương thật đáng sợ.
Thấy cô như vậy, anh lại không nỡ mà nhỏ giọng " Thôi, tự leo lên rồi về phòng đi."
" Anh không làm sao?"
" Vậy cô muốn tôi làm à!?"
" Không có." Rồi nhanh chóng trèo lên, đi mất hút .
Anh cười khẩy, lẩm bẩm " Chuồn cũng nhanh thật đấy."
Khoảng thời gian này, anh luôn ở bên cô. Việc trong giang hồ quan trọng lắm anh mới ra mặt, tình cảm của cả hai cũng từ đấy tốt hơn, cô dần chấp nhận con người và ở lại với anh, không có ý định bỏ trốn nữa. Còn anh, sắp tới anh phải đi một chuyến đến nơi xa, việc cấp bách quá nên tranh thủ ở lại chiều chuộng cô trước khi đi.
Hằng ngày ăn cơm chiên do cô nấu, mà nghiện còn hơn cả thuốc phiện.
Hôm nay là sinh nhật tròn 18 của cô, và đúng như cô nghĩ, anh đã không đến. Chỉ có Cảnh Thiên là ở lại cùng đón sinh nhật với cô.
" Chúc mừng sinh nhật."
" Cảm ơn anh! Cảnh Thiên."
Cảnh Thiên cúi đầu rồi móc ra trong áo một con búp bê nhỏ, cột tóc hai bên rất đáng yêu, dịu dàng nói:
" Tặng cô, nếu có gì không vui thì cô cứ tâm sự với nó."
" Cái này..."
Ngọc Dao có chút do dự, ở gần Tử Lâm không hắn là lâu, nhưng cũng hiểu chút ít về con người anh, rất chi là chiếm hữu và hay ghen, nếu biết cô nhận quà từ người đàn ông khác, chắc chắn sẽ lại hành cô tơi tả. Nhưng đây là quà sinh nhật mà? ai lại đi từ chối cho được? Suy nghĩ một lúc thì cô cũng đưa tay ra nhận " Cảm ơn."
Bất chợt Ngọc Dao lại cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, cứ như có thứ gì đó muốn nôn ra vậy, cô xanh mặt chạy tọt vào nhà vệ sinh.
" Ngọc Dao, cô bị sao vậy? Rồi cũng chạy theo sau.
Cô ói ra bồn cầu, nhưng không có gì cả. Cảm giác vô cùng mệt mỏi, đầy óc choáng váng như muốn nằm một phát ra đất.
Cô khẽ lắc đầu " Tôi không sao, chỉ là cảm thấy khó chịu chút thôi!."
Thấy biểu hiện này, Cảnh Thiên có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi " Không lẽ...cô có thai rồi?'
Nghe tới hai từ có thai thì cô vô cùng hoảng loạn, vội cầm lấy cánh tay Cảnh Thiên lay mạnh " Sao anh lại nói như vậy?"
" Tôi chỉ đoán thôi, cô ở đây đi. Tôi sẽ ra ngoài mua que thử để kiểm tra."
Cô gật đầu đồng ý, Cảnh Thiên cũng rời đi, nhưng lại mang tâm trạng rất phức tạp.
Vài phút sau, Cảnh Thiên quay lại với cái que thử thai, cô không do dự mà vào trong thử luôn. Quả nhiên sau khi chờ đợi kết quả, hiện lên là hai vạch đỏ chót, điều đó có nghĩa là cô đã mang thai.
Nhưng từ khi nào?
Biểu hiện ốm nghén gần đây chắc chỉ là mới có thôi.
Ngọc Dao tái xanh mặt, vội vứt vào sọt rác trong tâm trạng hoảng loạn như đang thủ tiêu chứng cứ không muốn cho ai biết.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!