Hôm đó Túc Thương vẫn như thường lệ đến đón Tô Niên đi làm.
Nhưng anh phát hiện khuôn mặt đứa nhỏ có chút lạnh, anh vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Quan trọng nhất là...
Đôi phượng mâu sắc bén đối với những ánh mắt không có ý tốt của người xung quanh dành cho đứa nhỏ nhà mình dần trở nên lạnh lùng.
Tô Niên thấy anh đến thì trở nên lo lắng, bước chân nhanh hơn tiến lại gần anh.
Nhưng cậu có nhanh thì Túc Thương vẫn nghe thấy lời bàn tán của người xung quanh.
"Có chút giống người trên hình..."
"Đến trường đón người luôn..."
"..."
Đôi mày kiếm cũng nhíu lại thật sâu.
"Niên Niên."
Anh đối với đứa nhỏ đang kéo tay anh rời đi trường học mà nghiêm giọng gọi.
Tô Niên khuôn mặt nhỏ nhăn nhó đối với anh lắc đầu, lúc này chỉ muốn đưa anh rời khỏi đây, chuyện khác nói sau.
Túc Thương nhìn cậu như vậy vừa tức giận lại mềm lòng, không kiên trì hỏi nữa mà để cho cậu kéo rời đi trường học.
Hạ Tình cảm thấy không khí giữa hai người hôm nay có chút kỳ lạ, một người liên tục nhìn chằm chằm người kia, khí tràng đặc biệt lớn, người kia lại có chút né tránh không dám nhìn lại, thấy sao cũng không được bình thường.
Cô đắn đo rất lâu mới quyết định không hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, như mọi ngày mà để lại không gian cho hai người.
Tô Niên dù muốn né tránh cũng biết không thể im lặng mãi, khí tức toàn thân người kia cho thấy anh đang ngày càng tức giận, nếu còn để nữa...
Tô Niên đánh cái rùng mình mà nhận mệnh đi đến chỗ anh ngồi sau khi tiễn đưa vị khách cuối cùng rời tiệm.
Túc Thương không nói gì mà chỉ nhìn cậu.
Nhưng chỉ vậy thôi Tô Niên cũng chịu không nổi.
Cậu rối rắm mãi cũng không biết nên nói thế nào, cả người cứng đờ ngồi đó, cúi đầu dày vò hai bàn tay nhỏ của mình.
"Điện thoại."
Giọng anh không chút cảm xúc nào vang lên doạ Tô Niên giật cả mình.
Cậu đờ ra một chút rồi mới hiểu mà đưa điện thoại cho anh.
Túc Thương tìm lấy số của Ngọc Trạch, dùng điện thoại của mình gọi đi.
Tô Niên nhìn anh nói chuyện điện thoại mà bất lực, cũng không biết Ngọc Trạch nói gì mà mặt anh ngày một lạnh, Tô Niên theo bản năng mà muốn chạy trốn.
"Tôi biết rồi."
Anh nói xong câu này thì cúp máy.
Mở cái túi nhỏ trên bàn ra, thành thục mà lấy sim điện thoại trong máy của Tô Niên bỏ vào cái điện thoại anh mới mua sáng nay, khởi động máy.
Tô Niên thấy anh im lặng như vậy thì có chút sợ.
Túc Thương vẫn không nói gì, dùng điện thoại mới của cậu đăng nhập vào diễn đàn trường đại học Tế Đông.
Tin tức kia đã nằm đầu bảng tin tức từ lúc nó xuất hiện đến giờ, bình luận đổi mới liên tục, mấy cái mới còn nói về việc anh mới đến đón cậu, có người nói tốt cũng có người nói xấu.
Anh vừa định đặt điện thoại xuống thì một cái bình luận mới nhất có chút nổi bật hiện lên thu hút anh.
Lầu 799: Tình cờ nhìn thấy hai người trong hình trên trong rạp chiếu phim hôm thứ năm, tôi không biết chủ thớt có bằng chứng rõ ràng về việc này không nhưng cá nhân tôi cho rằng, không thể nào!
Lầu 800: Hóng hóng, lầu trên mau nói tiếp đi!
Lầu 801: Hóng hóng +2!
Lầu 802: Hóng hóng +3! Tôi cảm thấy chuyện này nên bàn lại.
Lầu 803: Tôi xin phép cống hiến vài tấm hình mà tôi vốn định giấu nhẹm đi làm của riêng. Và đây, ai bao nuôi tôi được vậy tôi cũng chịu nữa, ngọt như này, cưng chiều, sủng nịnh. Sao mọi người không nói hai người yêu nhau đang cùng nhau hẹn hò quang minh chính đại đi, mắc gì gắn mác quan hệ bao nuôi cho họ.
Lầu 804: Âu a! Nhan sắc của người đàn ông kia quá tốt.
Lầu 805: Lầu trên nói quá đúng, đổi lại là tôi cũng muốn bị bao nuôi.
Lầu 806: Sáng nay người ta còn đến đón người đi nữa, bao nuôi mà tình cảm thế tôi cũng muốn.
Lầu 807: Người đàn ông kia nhìn ưu tú như vậy chắc chắn có gia đình rồi.
Lầu 808: Dạo này hay có vụ sếp lớn bao nuôi tiểu thịt tươi.
Lầu 809: Cũng không thấy câu kia lên nói gì.
Lầu 810: Sao phải nói trong khi người ta đâu có làm sai, cần gì phải chột dạ như chủ thớt nói.
Lầu 811: Ai biết được, bây giờ nhiều người vì miếng ăn miếng mặc mà bán thịt bán cá, đã dám làm thì tất nhiên không sợ dư luận rồi.
Lầu 812: Vậy cũng không có bằng chứng mà lên đây bôi đen người ta. Tôi thấy chủ thớt quá xấu xa.
Lầu 813: Đồng ý với lầu trên, còn dùng id trắng để đăng tin, sợ người ta biết mình là ai sao?
...
Túc Thương nhìn đến đó thì bỏ điện thoại xuống.
Cạch.
Tô Niên giật bắn mình, mắt cũng rơn rớn nước.
"Tại sao không nói cho tôi?"
Anh lần đầu dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy cùng đứa nhỏ nói chuyện.
Người ta nói bậy.
Tô Niên hít cái mũi viết chữ.
"Tôi hỏi tại sao không nói cho tôi?"
Anh tức cười nhìn cậu.
Chuyện không quan trọng...
"Liên quan đến tôi sao nói là không quan trọng?"
Anh ngắt ngang, giọng có chút lớn làm đứa nhỏ giật mình, nước mắt cũng rớt xuống.
Túc Thương đưa tay lau nó đi.
"Nói thật!"
Giọng anh mềm hơn.
Không muốn ảnh hưởng đến anh...
Đứa nhỏ nước mắt làm ướt tay anh.
Túc Thương vừa giận vừa mềm lòng, sao anh không hiểu cho được, nhưng anh có thể để một mình đứa nhỏ chịu đựng dư luận mạng được sao.
Dư luận mạng là cái gì anh quá rõ, dù hiện tại hướng gió có chút thay đổi nhưng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, mà nguyên nhân là do anh.
Anh giận là vì đứa nhỏ không nói cho anh.
"Em lại quên rồi."
Câu này của anh trực tiếp khiến Tô Niên hoảng loạn.
Cậu ngẩng lên nhìn anh lắc đầu nguầy nguậy.
Túc Thương thở dài, dùng khăn lau nước mắt cho cậu.
"Nín."
Anh mềm giọng xuống nhưng uy lực cũng vẫn còn.
Đứa nhỏ hít hít cái mũi để cho anh lau nước mắt trên mặt, hai bàn tay đã kéo lấy vạc áo anh lắc lắc.
Túc Thương buồn cười.
"Em làm bằng nước hay gì? Ngày nào cũng thấy nước mắt của em."
Anh nhéo mũi cậu cho bỏ tức.
"Tôi không hung dữ với em, nhưng chỉ một lần thôi, lần sau tôi phát hiện em vẫn giấu diếm tôi..."
Túc Thương không nói hết nhưng Tô Niên cũng hiểu ý mà lắc đầu.
"Em rất lỳ lợm, còn chưa biết đâu!"
Đứa nhỏ còn lắc đầu dữ hơn.
"Nếu có lần sau tôi sẽ phạt em đó, biết chưa?"
Túc Thương uy hiếp nói.
Đứa nhỏ yếu ớt gật đầu.
"Điện thoại mới, tôi đã tải Q chat về cho em rồi, dùng nó mà gọi video cho tôi."
Anh đưa cho cậu cái điện thoại trên bàn, nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn nhét nó vào túi quần, cũng nhét luôn cái cũ vào mà buồn cười.
Hôm nay đứa nhỏ mặc đồ mới, trông tươi sáng hẳn lên.
"Chuyện trên diễn đàn em cứ xem như không thấy, tôi sẽ giải quyết."
Anh nhéo nhéo má cậu.
Tô Niên giương mắt nhìn anh, không nói gì nhưng ý dò hỏi rất rõ ràng.
"Chuyện này thật ra chỉ cần gở tin đó xuống, theo thời gian mọi người sẽ quên nó đi."
Anh nhàn nhạt nói.
Dư luận thì cũng phải có mới nói, độ nóng chỉ tồn tại lúc mới đầu, theo thời gian sẽ mất nhiệt.
Nhưng nếu cứ để vậy thì còn lâu.
Người ta sẽ chịu gở sao?
Tô Niên không nghĩ cô ta sẽ chịu.
"Không cần!"
Khi nói lời này khí chất tổng tài của anh tràn ra khiến người nghe vào không chút nghi ngờ tính khả thi của nó.
Tô Niên cúi đầu suy nghĩ.
"Đừng bận tâm nữa, chiều mai tôi đi rồi."
Câu này thật sự có uy lực, Tô Niên lập tức quên đi chuyện kia, ngẩng đầu lên nhìn anh.