Mẹ Túc sững sốt một chút, đến khi Tô Niên rụt rè rút tay về bà mới mỉm cười nhìn đỉnh đầu của đứa nhỏ trước mặt, lại lần nữa đặt ly sữa vào tay cậu.
"Con uống đi, không cần ngại ngùng, cứ xem bác là Thương Thương nhà con là được rồi."
Tô Niên nghe mấy chữ "Thương Thương nhà con" mà bối rối lại xấu hổ, nhưng có thêm chút trấn an khó hiểu.
Bà ấy vậy là không ngăn cản đúng không...
Có phải cậu lý giải sai rồi không...
Cạch.
Ngoài cửa nhà vang lên tiếng động, tiếp đó Túc Thương xuất hiện trong tầm mắt của hai người trong bếp.
Túc Thương bị mẹ và vợ nhìn chằm chằm mà cũng sững người theo.
Nhưng anh nhanh chóng tỉnh ra, nhìn đứa nhỏ đang uống sữa trong bếp cùng mẹ mình, cũng không thấy có gì bất thường thì nhẹ thở phào.
"Mấy giờ hai đứa ra cửa?"
Bà không biết chuyện offline nhưng theo bản năng nghĩ đứa bé này mới đến Mạc Bắc, chắc chắn con trai sẽ đưa nó đi chơi nên mới hỏi như vậy.
Bà cầm túi thức ăn trong tay Túc Thương đi vào bếp, dọn bữa sáng ra đĩa rồi đặt trên bàn ăn.
"Tám giờ rưỡi sẽ đi, cũng không về vào buổi trưa."
Ý tứ là mẹ nên về nhà đi.
Mẹ Túc giả vờ không hiểu, chỉ tiếp nhận tin tức như vậy rồi ngồi xuống bàn ăn cùng hai người.
"Ba con chưa nói bao giờ về, mẹ về bên đó cũng không có việc gì làm, cả căn nhà lớn chỉ có mình mẹ, nơi này của ai vừa nhỏ lại ấm áp, chừng nào ba con về thì mẹ về."
Mẹ Túc cắt đứt cái ý nghĩ không thực tế của con mình đi.
"Ăn đi đứa nhỏ này."
Bà đối với Tô Niên đang ngây ngốc cầm muỗng nhưng không chưa ăn mà nhìn bà với con trai bà không ngừng thì buồn cười, lên tiếng thúc dục, đồng thời cho con trai một cái ánh mắt.
Chăm sóc vợ con đi.
Túc Thương bất đắc dĩ với mẫu hậu nhà mình.
"Ăn đi, nếu em không nhanh chúng ta sẽ đến trễ đó."
Anh vỗ nhẹ đầu đứa nhỏ mà mềm giọng thúc.
Tô Niên vừa nghe trễ hẹn đã cúi đầu múc cháo cho vào miệng.
Mẹ Túc còn chưa kịp nói gì thì đã thấy con trai gắp thứ ăn bỏ vào muỗng đứa nhỏ, sau đó đứa nhỏ cho muỗng vào miệng, như con thỏ mà nhai nhai thật nhỏ.
Cứ thế, bà nhìn con trai bà chăm đứa nhỏ từng chút một mà có thêm nhận thức mới về con trai bà.
Có vợ rồi thì biết cách hầu hạ người.
Đúng thật là.
Bà trong lòng buồn cười, bên ngoài thì đá mắt cùng con trai giao lưu.
Túc Thương rất muốn xem như không thấy, nhưng mệt nổi anh quá hiểu bà, chỉ nhìn là biết bà muốn nói gì.
Thành ra trong lúc Tô Niên lo ăn thì hai người có quan hệ huyết thống bên cạnh đã ở trong im lặng trao đổi thật lâu.
Nhưng sau đó Túc Thương cũng không nhắc chuyện đuổi mẹ Túc về nữa.
Sau khi chỉnh chu cho đứa nhỏ nhà mình rồi hai người ra cửa.
Tô Niên vừa ngồi vào xe đã bất giác thở ra một hơi.
"Sợ đến vậy?"
Túc Thương nhìn mà buồn cười, đưa tay cài dây an toàn cho cậu còn hôn lên môi đứa nhỏ một cái.
Tô Niên gật đầu rồi lại lắc đầu.
Cậu là sợ bà tỏ ra không vui khi thấy mình thôi, nhưng cả buổi sáng mẹ Túc cũng không có thái độ gì khắc khe, còn chưa nói là rất ôn nhu.
Túc Thương biết cậu lắc đầu là vì cái gì, anh chỉ cười rồi khởi động xe rời khỏi gara.
Dự định hôm nay của đám người là đến trang trại ngoài ngoại thành để trải nghiệm tự tay hái trái cây cùng rau củ, sau đó ở lại ăn đồ nướng, vui chơi một buổi trưa ở đó.
Mô hình trang trại xanh như này vừa hay lại là dự án vừa thực hiện được hai năm của Túc thị.
Trong vòng hai năm đã mang lại lợi nhuận to lớn cho Túc thị tập đoàn.
Dù sau đó nhiều người cũng đua theo bắt chước nhưng không thể cướp lấy lưu lượng khách của nơi này.
Túc Thương cũng không biết Lưu Hiển lại chọn nơi này.
Mà Lưu Hiển khi nhìn đến Túc Thương mới ở trong lòng nói số phận an bài.
Người quản lý trang trại Nhưỡng Nhưỡng không kịp chuẩn bị mà tiếp đón sếp lớn mém chút là nhồi máu cơ tim, luống cuống tay chân mà chạy đến diện kiến.
Túc Thương chỉ bảo hắn xem như không thấy, đừng đến làm phiền họ là được rồi.
Anh cũng không phải đến đây thị sát, không cần căng thẳng như vậy.
Làm sao có thể không căng thẳng a!!!
Sếp chơi chơi sếp cũng có thể theo đó mà thị sát được a!!!
Nhưng biết làm sao, sếp đã kêu không được làm phiền thì dù trời sập hắn cũng không được xuất hiện trước mặt sếp.
Kết quả là quản lý trang trại căng thẳng thần kinh cả ngày mà hôm sau bệnh một trận.
Nhưng chuyện gì cũng không có xảy ra hắn mới thở phào nhẹ nhõm mà bệnh không có thuốc cũng tự khỏi.
Quay lại với nhóm người đi offline, vừa đến trang trại đã giật mình với quy mô rộng lớn của nó.
Những nhà bạt trải dài khắp trang trại, không khí trong lành mà bây giờ họ ít thấy lại tràn ngập khoan mũi, tâm trạng cũng thoải mái hẳn ra.
"Chỗ này thật quá tốt!"
Cá Mặn Hồng Kỳ giang tay hít sâu mấy hơi cảm thán nói.
Đám người nhao nhao hưởng ứng.
"Đi thôi nào, chúng ta có mấy tiếng trước khi ăn trưa để đi dạo nơi này, trải nghiệm cảm giác tự tay hái rau củ và trái cây, nhưng nhớ là đừng hái nhiều, đủ cho chúng ta sử dụng trong tiệc nướng trưa nay thôi, sau đó nếu mọi người muốn mua đem về thì lại tính sau."
Lưu Hiển hiểu rõ mà cùng đám người nói.
Mọi người đều là người trưởng thành tất nhiên sẽ không phạm phải mấy lỗi mà đám thiếu niên hay làm, đối với lời nói của hắn nghe vào tai thì ứng thanh, sau đó kéo nhau hướng về những trại rau được bao bọc trong bạt nhựa màu trắng.
"Thích nơi này?"
Túc Thương nhìn đứa nhỏ mắt có chút không đủ dùng nhìn đến ngó đi thì buồn cười hỏi.
Tô Niên gật đầu như mỏ thóc, cậu thật thích nơi này, rất thanh bình.
"Thích thì lâu lâu tôi lại mang em đến đây chơi nữa."
Anh sủng nịnh nói, nắm tay cậu đi theo đám người phía trước.
Tô Niên gật đầu thật mạnh, nắm ngược lại tay anh ngọt ngào cười.
Túc Thương kéo cậu lại hôn lên trán nhỏ một cái cho đỡ thèm.
Vừa vào đến trại rau đã có nhân viên đưa cho mỗi người một cái giỏ nhỏ.
Đúng là nhỏ, với những búp xà lách to trong trại rau thì cái giỏ chỉ đựng được một búp.
Nhưng đó chính là quy định của nơi này, tránh cho khách nhân hái quá mức, mỗi người chỉ được hái vừa đủ cái giỏ mà thôi.
Dù vậy với nhiêu đây người thì họ cũng sẽ hái được rất nhiều nếu ai cũng hái đầy giỏ.
Vậy nên khi hái đám người cũng thương lượng với nhau, nên hái bao nhiêu rồi lựa chọn cái đẹp nhất tốt nhất mà họ nhìn thấy.
Cứ thế đâm người rồng rắn lên mây mà chạy quanh tất cả những trại rau.
Túc Thương bứt một quả nho đút vào miệng đứa nhỏ.
Tô Niên ngơ ngác nhai nhai, vị ngọt thanh nhiều nước tràn ngập khoang miệng khiến cậu ngất ngây.
"Ngon không?"
Anh hôn lên miệng nhỏ của cậu một cái, sủng nịnh hỏi.
Đứa nhỏ bị anh ăn đậu hủ đỏ mặt nhìn quanh, sợ có người nhìn thấy.
"Họ đều lo đi hái trái cây, không để ý đâu."
Anh bị biểu hiện đáng yêu của cậu chọc cười, lại hái thêm một trái nho nữa đút cho cậu, sau đó nhờ vào giàn nho mà giữ đầu đứa nhỏ hôn xuống.
Trái nho bị môi lưỡi xoắn đến mềm, mùi vị tràn ngập cả hai khoang miệng, mang lại vị ngọt không biết là của nho hay của đối phương khiến người say mê.