"Tô Niên, cậu mới ăn gì mà môi đỏ giữ vậy, cẩn thận mấy loại có nhựa sẽ gây ngứa môi đó!"
Khi đám người tập trung lại với nhau bỗng nhiên Hồng Kỳ đối với Tô Niên nói khiến đám người đều quay đầu nhìn lại.
Tô Niên vừa nghe vốn đã đỏ mặt nay còn thêm xấu hổ muốn chết vội núp sau lưng nam nhân không dám ra.
Đám người nhìn không đến cậu nhưng nghe rõ lời của Hồng Kỳ, ai nấy đều hiểu mà cười cười.
Riêng một người không hiểu.
"Ơ, sao cậu núp thế?"
Hồng Kỳ thấy cậu như vậy vẫn còn hỏi khiến Tô Niên trốn còn kỹ hơn.
"Được rồi, mau đi thôi tiểu thái điểu chưa lớn."
Cảnh Thiên kẹp cổ cậu ta lôi đi.
"Anh buông ra, tôi lớn rồi!"
Hồng Kỳ thiếu niên vừa giãy dụa vừa phản bác đến đỏ mặt.
Cậu ta vốn có khuôn mặt tròn tròn phúc khí lúc này lại đỏ lên không rõ vì giận hay vì cái gì nhưng trong mắt Cảnh Thiên lại đặc biệt ngon miệng, giống như một cái bánh bao trường thọ, cắn một cái chắc mùi vị sẽ rất ngon đi.
Cảnh Thiên có chút giật mình với suy nghĩ vừa xuất hiện trong lòng, nhưng hắn lập tức nói với mình nguyên nhân là vì bánh bao, có lẽ lúc về nên đi mua, ăn cho đã thèm.
"Cậu mà lớn gì, đến cả người ta thân mật yêu thương cũng không hiểu, chọc Tô Niên xấu hổ rồi kìa!"
Hắn không buông thiếu niên ra, đối với da thịt dưới tay mát rượi lại mềm mại có chút yêu thích không nói được nhưng tự giác giữ chặt lại như vô tình hay cố ý mà ngón tay xẹt qua xương quai xanh của thiếu niên.
Cánh tay như gọng kiềm giam cầm Hồng Kỳ còn có đụng chạm như vô tình của hắn khiến cho thiếu niên hơi run rẩy thật nhỏ, mặt có chút đỏ bĩu môi trừng mắt nhìn hắn.
Nhưng mà Hồng Kỳ vẫn không rõ lời hắn nói, cậu cũng chưa từng yêu đương với ai, sao biết được thân mật sẽ làm môi sưng đỏ lên chứ.
Cảnh Thiên thấy thiếu niên không phản kháng vùng vẫy như lúc nãy nữa mà cúi đầu bĩu môi, trong lòng có xúc động không hiểu không ngừng tràn ra lại bị hắn xem nhẹ mà bỏ qua.
Chút việc nhỏ cũng chỉ thêm chút gia vị cho nhóm người trong ngày offline, sau đó lại nhanh chóng vùi đầu vào chuẩn bị bữa tiệc nướng sắp tới.
Đại khái là để cho đám người tự trải nghiệm cảm giác tay làm hàm nhai, thịt dùng để nướng tuy đã ướp nhưng vẫn chưa xiên, đám người chụm đầu lại vừa nói vừa cười vừa xiên thịt vào tăm tre.
Còn có cả rau củ cũng cần xiên, bởi vì người nhiều nên khối lượng công việc cũng lớn, dư sức cho đám người làm đến trưa.
Tô Niên cùng vài người nữa ngồi lặt mớ rau mà họ vừa hái lúc nãy để ăn kèm với thịt nướng.
Bàn tay thon nhỏ cầm bông xà lách như đoá hoa mà tách từng bẹ lá ra, vành môi khoé mắt cứ cong cong như trăng khuyết.
"Cậu cười gì vậy Tô Niên, nhìn cậu mà tôi thấy mùa xuân đến sớm luôn ấy!"
Cá Hề Đồng Tú đang ngồi bốc cà chua bi đỏ rực bỏ vào miệng đưa tay chọt nhẹ vào khoé môi đang nhếch lên của Tô Niên mà hỏi.
Bởi vì Túc Thương không có ở đây nên cô mới dám động tay động chân với cậu thôi.
Túc Thương đã đi tìm quản lý khu trang trại rồi.
Tô Niên cũng không khó chịu bởi hành động này của Đồng Tú, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô cười.
"Ây ây, tôi biết tại sao đại thần bị cậu hút hồn rồi, nụ cười này tôi cũng chịu không nổi chứ nói ai!!"
Đồng Tú bị ánh sáng thánh khiết chiếu tới làm bộ đưa tay lên che đi, miệng thì trêu chọc không ngừng.
Đôi má Tô Niên bị lời nói của cô chọc cho đỏ một chút, nhưng môi vẫn cười vui vẻ.
Mấy người rộn rã một hồi thì Túc Thương trở về, trên tay còn cầm một ly sinh tố trái cây.
Đám người hâm mộ lại gato chỉ dành mở nước trái cây lên men ra uống cho đỡ thèm.
"Chơi vui không?"
Anh nhìn đứa nhỏ ánh mắt loan loan vừa ngậm ống hút từng ngụm đáng yêu mà uống thì cười hỏi.
Đứa nhỏ gật đầu ngay, mắt hạnh tròn xoe toả sáng.
Nơi chòi đất họ ngồi có gần một dòng suối nhỏ chảy xuyên suốt trang trại, khung cảnh thơ mộng lại êm đềm. Khí trời mùa đông lâu lâu có chút gió lạnh thổi nhưng đủ để làm mát cho đám người vui chơi đến đổ mồ hôi chứ không đến nổi khiến người ta lạnh đến không chịu được.
Sau khi hỏi qua ý kiến của đám người thì bữa tiệc nướng cũng bắt đầu luôn.
Chơi cả ngày cũng sẽ đói bụng, dù sao cũng là đi chơi, không cần phải rạch ròi về mặt thời gian làm chi.
Hơn nữa họ cũng không phải nhanh chóng ăn xong một bữa, đám người có thể vừa ăn vừa chơi tán gẫu rôn rã thật náo nhiệt.
Tô Niên đứng bên cạnh lò nướng mặt có chút đỏ do vị lửa áp tới nhưng vẫn vui vẻ lật lật mấy xiên thịt bò trên vĩ.
Túc Thương đứng bên cạnh cậu uống nước, một xiên thịt đưa đến trước mặt anh tặng kèm một nụ cười toả nắng.
Anh cầm xiên thịt cắn một cái rồi đưa nó đến bên miệng đứa nhỏ.
Tô Niên cũng tự nhiên mà há miệng nhỏ ra cắn một cái.
Hai người hai ngụm là hết xiên thịt nhưng ấm ấm áp áp khiến người ganh tỵ.
"Hai người họ vẫn như vậy sao?"
Gần đó Lưu Hiển vừa uống nước vừa hỏi người bên cạnh.
"Vẫn luôn như vậy."
Ngọc Trạch cũng không kiệm lời, nhàn nhạt mà nói, tay cầm một con cút nướng lên gặm.
Thịt trong trang trại khá phong phú, còn tươi ngon. Nào là sụn gà, cánh gà, chân gà, thịt bò, thịt ba chỉ, chim cút... Còn có cả cá, tất cả được ướp gia vị cực tốt, nướng lên là hương thơm bay xa. Ăn kèm rau củ tươi sạch trong trang trại thật sự là quá tuyệt.
Bởi vì tự nướng nên cung chẳng đủ cầu, nhưng mà đám người cũng không vội vàng, vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
Xunh quanh có năm cái lò nướng, ai thích gì thì tự mình nướng rồi ăn, nóng hổi vừa thổi vừa ăn, sảng khoái.
"Còn cậu thì sao?"
Ngọc Trạch đang ăn tự nhiên nghe người hỏi một câu này, có chút sững sốt quay đầu nhìn lại.
Đối phương giống như hời hợt mà hỏi, đối với ánh mắt của hắn chỉ cười cười.
"Tôi chưa muốn tìm bạn gái."
Ngọc Trạch vừa nói vừa quay đầu đi.
Lời của hắn khiến đối phương nhướng mày một chút.
"Cậu thẳng?"
Anh ta hỏi, có chút nghi ngờ tràn ra từ đó.
Có một bạn cùng phòng cong queo mà cậu ta thẳng được?
Ngọc Trạch cảm thấy không muốn trả lời câu này, không phải vì chột dạ hay gì, mà đơn giản là cảm thấy nó quá thừa.
Đối phương nhìn thái độ tự nhiên của hắn thì chỉ cười cười, cũng không hỏi nữa mà đứng lên đi nướng thịt.
Ngọc Trạch liếc mắt nhìn bóng lưng của anh ta một cái rồi đưa mắt dời đến bên kia, nơi có hai người cứ dính như sam bất kể lúc nào.
Thật ra thẳng hay cong cũng không phải nói là được, đơn thuần chỉ là yêu đương thì tìm cô gái, hoàn toàn không có ý gì khác.
Chưa kể bây giờ hắn không định yêu đương, tương lai thì nói trước sao được, hắn không bài xích đồng tính nhưng cũng không có ý định nhảy vào đó.
Một vài lời nói ai cũng không để trong lòng, một bữa tiệc ngoài trời trong không khí mát lạnh của mùa đông kéo dài đến hai giờ chiều mới kết thúc.
Đám người hùng hổ kéo nhau lên xe trở về.
Trước khi đi họ còn lội ngược về vườn trái cây hái thêm một ít mang đi.
Sau khi giao hẹn mấy giờ đi ăn tối thì đám người giải tán.
Ăn chơi thì phải kết hợp với nghỉ ngơi, có vậy mới không mệt mỏi mà còn tận sức mà chơi.
Túc Thương mang đứa nhỏ trở về nhà.