Buổi tối Túc Thương ôn nhu nhìn đứa nhỏ trộn lẫn cũng một chỗ với đám trẻ ở cô nhi viện, bên cạnh viện trưởng Tô Thanh muốn nói lại thôi mấy lần.
"Ngài có chuyện gì sao?"
Bất đắc dĩ anh phải lên tiếng.
"Cậu hiện tại làm cái gì?"
Tô Thanh thở ra một hơi rồi mới nói.
Túc Thương ngẩn ra một chút, thế mới nhớ ra mình chưa giới thiệu về bản thân cho bà biết.
"Cháu tên Túc Thương, năm nay hai mươi bảy, là tổng giám đốc của Túc thị, trụ sở chính tại Mạc Bắc, nhà có ba mẹ và một em gái đang đi học ở nước ngoài."
Anh nói rõ ràng mọi thứ cho bà biết.
Tô Thanh bị lời giới thiệu bất ngờ của anh làm kinh ngạc, sau đó cũng tiếp thu.
"Gia đình cậu..."
Bà ngập ngùng.
"Người nhà cháu đều biết về Niên Niên, cũng đã gặp qua rồi, viện trưởng có thể yên tâm."
Anh hiểu ý mà đáp lời.
Tô Thanh nghe mà trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Ý cậu là muốn sống cả đời với Niên Niên đúng không?"
Nhưng bà vẫn hỏi cho rõ ràng.
"Đợi em ấy học xong cháu sẽ mang em ấy ra nước ngoài đăng ký kết hôn đồng tính."
Anh cho bà một cái đảm bảo bà muốn.
Tô Thanh gật gù.
"Vậy tôi có thể yên tâm nói chuyện của Tô Niên cho cậu biết, hi vọng cậu che chở cho nó."
Bà nghiêm túc nhìn anh, đối với Tô Niên đang ngồi chơi ở phía xa đối với cuộc trò chuyện của hai người bên này không hề chú ý thì an tâm.
Túc Thương nghe lời này thì nhíu mày, đối với thái độ dè chừng không muốn cho đứa nhỏ biết cũng ẩn ẩn cảm thấy có chuyện.
Chuyện mà Tô Thanh không giải quyết được phải nhờ đến sự đảm bảo của anh về tương lai của Tô Niên mới dám nói, xem chừng không hề đơn giản.
Anh còn chưa kịp hỏi về quá khứ của Tô Niên, xem ra lần này đến đây là đúng rồi.
"Ngài nói đi."
Túc Thương nghiêm túc nhìn bà.
"Dạo trước có người tự nhận là mẹ ruột của Tô Niên đến đây, muốn nhận lại Tô Niên."
Tô Thanh nhăn mày nhìn anh.
Chuyện này vốn dĩ là tốt, nhưng bà xuất phát từ hình thức nhận lại mà dò hỏi người phụ nữ kia về cuộc sống hiện tại của họ, cũng nhận được thông tin cần thiết.
Dù vậy theo đúng quy cách bà cần phải điều tra lại tình hình thực tế theo lời người phụ nữ kia nói để đảm bảo tính an toàn cho đứa nhỏ, kêu họ đợi thêm một thời gian thì thái độ của bà ta rất lạ, rất gấp gáp, còn dò hỏi về Tô Niên hiện tại đang ở đâu, muốn gặp nó.
Tô Thanh thấy vậy thì nghi ngại lên, nhưng cũng không nói cho bà ta biết Tô Niên hiện tại đang ở đâu, chỉ kêu cậu đi học xa, không có ở đây. Người phụ nữ kia không thể làm gì chỉ bỏ lại một câu sẽ quay lại đây, hi vọng họ nhanh chóng làm việc, để cho bà ta nhận lại Tô Niên.
Sau đó Tô Thanh đã đi điều tra, biết được tình hình của Hạ gia thì không những không mừng mà còn lo lắng.
Nhà cao thì thị phi nhiều.
Chỉ một câu này thôi cũng đã khiến bà không muốn cho Tô Niên nhận lại người thân.
Nhưng bà không có quyền này.
Theo pháp luật thì năm nay Tô Niên đã đủ tuổi, trưởng thành rồi, cậu được quyền quyết định về cuộc sống của mình. Nếu Tô Niên đồng ý mà thủ tục đều hoàn tất thì bà cũng không thể ngăn cản được.
Sau khi biết Tô Niên đã có người yêu, có nơi để ổn định tương lai thì bà cũng an tâm hơn.
Nhưng nhớ lại thái độ của người phụ nữ kia, chưa chắc đã chịu buông bỏ, bà sợ sẽ ảnh hưởng tương lai của Tô Niên nên cũng hi vọng Túc Thương có quyền có thế một chút, che chở cho Tô Niên khỏi mối quan hệ máu mủ nhiều năm về trước chẳng mấy tốt đẹp kia.
Túc Thương nghe bà nói thì mày nhíu lại thật sâu.
"Họ có để lại danh tính không?"
Anh hỏi.
"Người phụ nữ kia gọi là Doãn Lệ, bà ta nói mình là vợ của Hạ Duẫn, gia chủ hiện tại của Hạ gia, tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị. Hạ gia ở Tế Đông, tôi đã điều tra được sơ qua, gia tộc kia khá phức tạp..."
Tô Thanh e ngại nói.
Túc Thương im lặng rồi lâu.
Hạ gia anh biết, dù sao Túc gia cũng có chi nhánh ở Tế Đông, lúc anh vươn tay đến đây cũng đụng chạm Hạ gia. Nhưng vợ của Hạ Duẫn... Không phải tên này.
Ở trên thương trường "biết người biết ta" cũng là cần thiết, người làm ăn như anh lại càng quan trọng hơn. Nếu không nói là điều tra mười tám đời nhà họ Hạ cũng chẳng phải nói ngoa.
"Năm đó Niên Niên tiến nhập cô nhi viện như thế nào?"
Anh lại đảo qua chuyện khác mà hỏi Tô Thanh.
Tô Thanh sững sốt một chút, tuy không hiểu sao anh hỏi chuyện này nhưng vẫn nói.
"Bị bỏ lại ở trước cổng cô nhi viện trong tình trạng bị câm và trầm cảm nặng, lúc đó Niên Niên mới ba tuổi, trên người có một tờ giấy ghi tên và ngày sinh tháng đẻ của nó."
Bà nhớ lại chuyện xưa trong lòng cũng thấy xót xa.
"Em ấy không nhớ chút gì về quá khứ sao?"
Túc Thương lại hỏi.
Chuyện này có liên quan đến việc điều trị tương lai cho Tô Niên, anh phải hỏi cho rõ.
"Đứa nhỏ trầm cảm, giao tiếp lại khó khăn, tôi cũng không dám nhắc đến. Mới đầu cũng có điều tra về nó nhưng không tìm được gốc gác trước đây. Lâu dần tôi cố gắng dẫn dắt nó từng chút một, đến khi nó trở lại giống những đứa trẻ khác có hỏi thì nó cũng không nhớ, không biết có mất trí nhớ hay không."
Tô Thanh giọng hơi nghẹn nói.
Chuyện đã mười mấy năm nhưng bà vẫn nhớ rất rõ ràng.
Nếu không phải cô nhi viện không có tiền thì bà đã đem Tô Niên đi khám bệnh rồi.
Túc Thương ngẫm nghĩ, khả năng mất trí nhớ có chọn lọc là rất cao.
Đối với một đứa trẻ, chỉ cần là kích thích quá mức lớn lại tổn thương đến tâm trí của nó thì nó sẽ tự giác quên đi.
Chuyện trước kia anh vốn nghĩ rất khó điều tra, nhưng bây giờ xuất hiện một người mẹ ruột... Là ông trời cũng giúp anh phải không?
Tô Thanh nhìn anh lâm vào suy nghĩ cũng không thúc dục, chỉ hi vọng bà cược đúng.
"Chuyện này ngài đừng lo lắng, nếu bà ta lại tìm đến thì ngài cứ nói Niên Niên đã kết hôn, có cuộc sống mới, không muốn theo bà ta trở lại Hạ gia nữa. Nếu bà ta có lòng thì đóng góp cho cô nhi viện, xem như trả ơn vì đã nuôi nấng Tô Niên bao nhiêu năm. Còn nếu bà ta vẫn cố chấp thì ngài cứ đưa thông tin của cháu cho bà ta, cháu sẽ giải quyết chuyện này."
Túc Thương đưa cho bà một cái card visit, bên trên là thông tin sơ bộ của anh.
Tô Thanh cầm tấm giấy cứng trên tay, trong lòng bất giác thở phào.
"Vậy cậu có định nói chuyện này cho Niên Niên biết không?"
Bà hỏi.
"Em ấy nên biết, sớm muộn gì cũng biết, vậy thì nên cho em ấy biết để còn phòng ngừa những tình huống không lường trước được. Hạ gia nước sâu, Niên Niên nhảy vào có khi đến xương cũng chẳng còn. Chưa kể, lúc này em ấy không cần họ nữa."
Đã có anh rồi, có Túc gia. Hạ gia? Không cần thiết.
Nếu là nơi tốt thì anh còn châm chước cho họ nhận về Tô Niên, nhưng anh cảm thấy mục đích họ nhận cậu về không hề đơn giản.
Hơn nữa sau này cậu cũng sẽ ở Túc gia, Hạ gia có được không có cũng được.
"Ngài cứ để mọi chuyện cho cháu lo."
Anh vừa nói vừa vẫy tay gọi đứa nhỏ đang giương mắt nhìn anh kia.
Tô Niên nhận được tín hiệu lập tức như con chim sẻ bay đến, đậu bên cạnh anh.
Tô Thanh nhìn hai người, hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.